Edit: A Huyền 152
Tiêu Lan khi trở về đã là giờ Tị buổi trưa,
đông chí là lễ lớn, sau nghi thức tế lễ đó triều đình cũng sẽphóng hưu
ba ngày, Tiêu Lan đổi thường phục trước rồi mới sải bước đi về phía Xích Ô Điện, thái giámmột đường chạy chậm theo cùng, đến ngoài cửa cung Tiêu Lan mới thoáng chậm bước chân, giống như không nhanh không chậm đi vào
trong.
Nhóm cung nhân vội vàng vấn an, Tiêu Lan vừa đi vừa phân phó: “Thu thập đồ dùng trong mấy ngày, nhanh nhẹn một chút.”
Đào Diệp “Vâng” một tiếng đáp ứng, vội chạy đi trước, Tiêu Lan tiến vào
chính điện, quét mắt mộtvòng, không thấy người đâu, Cảnh nương tử vội
vàng chỉ chỉ vào thư phòng trong thiên điện, lại khoa tay múa chân, ý có khả năng Diên Mi giận dỗi chút.
Tiêu Lan ngược lại đã nghĩ đến,
bởi vì lúc Diên Mi đi hắn đã nói là chiều qua sẽ trở về, kết quả lại trễ nãi một đêm, - - hắn tập hợp hết quan viên ở Trai Cung, thừa dịp cung
yến nhớ kỹ hết tên tuổi chức quan, đợi đến canh ba khi hắn được yên tĩnh uống miếng nước mới nhớ tới đã quên sai người báo mộttiếng với Diên Mi, cáu kỉnh là có thể lắm.
Tiêu Lan rón rén tiến vào thư phòng
thiên điện, Diên Mi đang cuốn cuộn tranh, nàng thực ra sớm đãnghe thấy
tiếng động, muốn chạy ra ngoài đón, nhưng bỗng nhiên không biết tại sao
lại có chút sợ hãi nên nhất thời không chấc chân nổi, giờ phút này hai
mắt nhìn sững sờ sau đó mới đi ra từ sau bàn, cúi chào, ngơ ngác nói:“Hoàng thượng về rồi.”
Tiêu Lan tưởng nàng cố ý, liền kéo người
lên, hai tay vòng lên eo nàng, trán chạm trán Diên Mi, cụng cụng đến khi người Diên Mi ngửa ra sau, hay tay bắt lấy cánh tay hắn, hắn mới cười
rộ lên, thấp giọngnói: “Đêm qua có nhiều chuyện, ta đã quên sai người
trở về báo, lúc nhớ tới đã qua canh ba nênkhông muốn làm phiền nàng nữa, có phải đã chờ một đêm hay không?”
Chuyện này kỳ thật trong lòng Diên Mi không có phiền muộn, chỉ là có chút nhớ thương, nhưng
nghehắn giải thích thì khổ sở trong lòng lại xông tới, cúi mí mắt nói:“Ừm.”
Tiêu Lan thấy vành mắt nàng đen, bộ dạng buồn bã ỉu xìu,
hiển nhiên là ngủ không ngon, cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, lông mi Diên
Mi run run, vừa muốn đẩy hắn, vỗ vào hắn lại muốn củng đến trong
ngực hắn dụi dụi, nàng cũng không biết có phải bởi vì mình là “người đầu tiên” hay không mà càngkhông muốn cho Tiêu Lan đi “thử người khác”, quả thực bực bội không chịu nổi, liền vào trong lòng Tiêu Lan dùng sức cọ
cọ ủi ủi.
Tiêu Lan bị nàng cọ đến đỏ mặt, trong lòng lại
thực sự rất thích, chỉ có thể một tay đè nàng lại, mộttay lặng lẽ sửa
lại bào tà, lại ở sau gáy nàng nắn nắn một cái: “Ta dẫn nàng
đến một chỗ.”
Diên Mi cho là muốn đi chỗ khác bên trong cung, - - mấy ngày nay nàng trừ ở Xích Ô Điện của mìnhthì chỉ tới Chiêu Minh
Cung, vốn là còn có cái thích thú kia, nhưng hôm nay, vừa nghĩ tới những nơi khác bên trong cung, trong hoa viên sau này khả năng cũng có người
ở, còn muốn đi theo nàng gọi Lan ca ca, nàng liền chỗ nào
cũng không muốn đi, nên hờn dỗi: “không đi.”
”thật không đi?” Tiêu Lan trêu chọc nàng, “Vậy ta liền đi một mình.”
Tiêu Lan làm bộ muốn xoay người, hai tay Diên Mi lại gắt gao lấy ôm thắt
lưng hắn, ngẩng đầu lên, hung ác nói: “Cũng không cho chàng đi!” Nếu như người khác còn dám tới, Diên Mi nghĩ thầm, nàng liền đem người đánh ra
ngoài.
Tiêu Lan không biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, nhưng bị
bộ dáng bá đạo này chọc cho bật cười, đẩy nàng lùi lại, ngang lưng Diên
Mi chống đỡ ở cạnh bàn, Tiêu Lan ở dưới nách nàng nhấc lên, Diên Mi liền ngồi ở trên bàn, tay nàng ôm không thoải mái, suy nghĩ một chút, hai
chân kẹp ở ngang hông Tiêu Lan, một bộ tư thế không cho thoát ra.
Tiêu Lan lấn đến gần nàng, trong đầu yêu cực kỳ cái bộ dáng nháo bám lấy
mình không buông tay này của nàng, miệng lại hỏi: “Nhớ ta, phải không?
Hửm?”
Mắt Diên Mi đen lúng liếng trừng lên, mím miệng không nói lời nào.
Tiêu Lan liền ghé vào gáy nàng thổi hơi, Diên Mi
ngứa, không tới một lát đã cười khanh khách, khói mù trong lòng
tản đi chút ít, bỗng nhiên hỏi: “Hoàng thượng muốn có con nối dõi sao?”
Tiêu Lan nghe nàng gọi Hoàng thượng thì không được tự nhiên, nhưng nghe đến
mấy chữ sau lại giật mình, trước hết nghĩ đến là thời điểm Mẫn Hinh đến
bắt mạch tám phần lại cùng nàng nói hồ đồ gì đó, vì vậy chà xát chóp mũi nàng, nói: “Muốn. Nhưng mà...”
Trong lòng Diên Mi suy nghĩ cái khác, có chút căng thẳng, đi theo hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Mặt Tiêu Lan đỏ lên, đè nặng người xuống hôn nàng, Diên Mi ô ô đẩy ra, vội vã hỏi lại: “Nhưng mà cái gì?”
Tiêu Lan nhìn nàng, đùi Diên Mi dùng sức câu thắt lưng hắn, ý mau nói, Tiêu
Lan tiến đến trên vành tai nàng cắn một cái, cúi đầu nói: “Nhưng mà
trước khi kéo dài con nối dòng, chúng ta... còn thiếumột chuyện chưa có
làm.”
Diên Mi nghe hắn nói là “chúng ta”, hiển nhiên là cùng nàng sinh con nối dõi, trong lòng nguôi ngoai chút, hai tay ôm lấy cổ hắn,
thúc giục: “Vậy nhanh làm đi, nhanh đi nhanh đi.”
Tiêu Lan chặn miệng nàng lại, hôn mãnh liệt một trận, nói: “Vậy nàng theo ta.”
Lúc này Diên Mi đã cam tâm tình nguyện, muốn từ trên bàn xuống, phía sau
nàng lại là mấy cuốn họa kia, liền đẩy một cái cho hết giận, thời điểm
Tiêu Lan mới vừa vào đã thấy nàng đang xem, vì vậy duỗi tay muốn lấy,
hỏi: “Vẽ cái gì?”
Diên Mi nhanh chóng trở tay ngăn chặn, trừng mắt: “không được phép xem!”
Trong đó có một bức hơi mở ra một chút, Diên Mi đè lại, Tiêu Lan chỉ thấy chỗ giấy trống cùng mộtnửa vòng tròn, cũng không để ý, cười nói:“không nhìn.”
Đúng lúc Đào Diệp ở ngoài cửa bẩm: “Hoàng thượng, nương nương, mọi thứ đều thu thập thỏa đáng.”
Diên Mi vừa nghe còn muốn thu dọn đồ đạc, vội vàng gom hết trên mặt bàn xuống, hỏi: “đi chỗ nào?”
Tiêu Lan mới vừa rồi bị nàng châm lửa, liền đến gần tai nàng nói nhỏ: “Xuất cung, đi làm chuyện còn thiếu kia.”
Vẻ mặt Diên Mi u mê, cũng nhỏ giọng hỏi: “Chỉ hai chúng ta?”
Tiêu Lan hất đầu ra ngoài một cái, ý còn có cung nhân và cấm quân đi theo,
Diên Mi gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc, nàng nghĩ thầm muốn xuất
cung, còn dẫn theo rất nhiều người, nhất định là muốn đi xử lý chuyện
lớn.
Nàng vỗ vỗ ngực mình, lại giữ chặt tay Tiêu Lan, ý tứ ta và
chàng cùng nhau, Tiêu Lan quay đầu đi, bả vai cười muốn run, Diên
Mi đã chìm đắm trong tâm tư muốn đi làm đại sự, chỉ cuộn tranh
họa trên bàn kia phất tay, không kiên nhẫn nói: “Lấy đi lấy đi.”
Đào Diệp vội vàng tiến lên lấy, nhưng cái này lại là cầm về từ trong cung
thái hậu không thể tùy ý xử trí, chỉ có thể cẩn thận hỏi: “Nương nương,
muốn ném đi sao?”
Diên Mi hận không thể
ném đi xa thật xa, một cái cũng đừng để Tiêu Lan trông thấy, mấy bức
tranh kia buổi sáng nàng lại nhìn một lần, trong đó có một bức nàng có
ấn tượng, bởi vì có chút không hiểu sao nhìn quen mắt, nàng
mới không cần cho Tiêu Lan xem đâu, nhưng đến cùng là có liên quan đến
hậu cung nên nói: “Đến chỗ nào về chỗ đó!”
Cảnh nương tử và Đào Diệp nghe thấy lời này, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, sai người đưa về lại Chiêu Minh Cung.
Tiêu Lan không biết nguyên nhân, kéo nàng đi thay quần áo, hỏi: “Đến cùng vẽ cái gì vậy?” hắn nhớ tới Diên Mi lần trước vẽ này nọ, sắc mặt có chút
thay đổi, nhưng Diên Mi đã hừ một tiếng, tức giậnnói: “Vẽ bánh nướng!”
Lúc xuất cung, bông tuyết li ti bay lả tả, đế liễn đi rất ổn định, khuôn
mặt nhỏ nhắn của Diên Mi rất rất nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn con trong liễn có đặt hai chồng sổ con cùng mấy quyển sách thuốc, Tiêu
Lan nén cười, một chân đáp lên trên đầu gối Diên Mi, hỏi: “Có
lạnh không?”
Trong liễn rất ấm áp, Diên Mi ôm chân của Tiêu Lan
nắn bóp, lại ngồi gần tới sờ sờ vào bộ ngực hắn, kê lỗ tai vào nói: “Vai trái chàng còn chưa có khỏe hết, đến lúc đó có sao không?”