Hoa Lâm viên nằm ở cung thành phía bắc, bao quát núi Lồng Gà, trong viên non xanh nước biếc, có tu trúc, có kỳ hoa, nếu như đi trễ
thêm một chút, hàn mai chiếu tuyết (chiếu: ánh mặt trời chiều), đứng ở
lầu hai Trọng Vân điện thưởng ngoạn thì cảnh sắc cực kỳ diễm lệ.
Diên Mi chưa bao giờ đến đây, tiến vào trong hoa viên, từ trong nhìn ra hai
bên một chút, cảm thấy cảnh sắc rất đẹp, có chút đáng tiếc, nhỏ giọng
hỏi: “Là ở trong này sao?”
- - Nàng một đường trải qua rất nhiều
chuyện nguy hiểm, nghĩ đến đại sự, tự nhiên cho rằng liên quan tới đánh
trận, trong tay còn cầm lấy đơn nỏ, vẻ mặt cảnh giác.
Cung nhân
nâng kiệu lên, Tiêu Lan ý bảo không cần, hắn lấy đơn nỏ trong tay Diên
Mi ra, giao cho Cảnh nương tử, đưa một tay ra, Diên Mi thuận theo mười
ngón tay đan nhau, đi vài bước, nàng dần dần phản ứng lại, dùng sức lắc
lư tay Tiêu Lan: “Dạo hoa viên?”
Tiêu Lan không trả lời.
Diên Mi nghiêng người nhìn hắn thăm dò, hỏi: “Tại sao không nói lời nào?”
- - Mặt Tiêu Lan đen một đường, Diên Mi vừa nãy luôn nâng cao cảnh giác
nên không phát hiện, bây giờ nhìn mới thấy hắn là lạ, không rõ chuyện
gì, liền dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay hắn.
Tiêu Lan
liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt Diên Mi vô tội, quan sát mình từ trên xuống
dưới một lần, khôngnhìn ra cái gì không đúng, rồi nói: “Chàng gạt ta.”
Tiêu Lan chau chau mày: “Ta gạt nàng cái gì?”
Diên Mi khanh khách cười rộ lên, chỉ chỉ miệng hắn: “nói chuyện!”
Ngón tay Tiêu Lan âm thầm dùng sức, kẹp lấy đầu ngón tay nàng, lúc này Diên
Mi đã biết bọn họ đến đây khả năng chỉ là dạo chơi ngắm cảnh, có thể
do đã rời khỏi hoàng cung nên nàng dứt bỏ những thứ “bánh thông bự” kia, trong đầu thoải mái hơn nhiều, con ngươi đảo tròn, làm bộ kêu, “Đau,
đau.”
Tiêu Lan biết nàng cố ý, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, Diên Mi lại nói: “không cần ô.”
Giờ phút này hoa tuyết đang bay, nho nhỏ tinh tế, tiểu thái giám bung dù
rất sợ hai người ngâm tuyết lạnh, không dám gấp ô lại, vẻ mặt khó xử
nhìn về phía thái giám tổng quản bên cạnh.
Thái giám tổng quản
này họ Hoa, lúc cha mẹ chọn tên vì muốn tiện nên đã trực tiếp lấy tên“Hoa Sinh” (đậu phộng), chỉ vừa mới nhấc lên, tuổi cũng không lớn, được
cái làm việc thiết thực, hắn dò xét sắc mặt Tiêu Lan, trong lòng
biết rõ hoa viên này thực tế mấy ngày trước cũng đã được sai người tới
sửa soạn, thế nên nói: “Nương nương, bây giờ mặc dù tuyết không nhiều
nhưng dù sao cũng là trời giá rét, đợi buổi chiều ngâm ôn tuyền ra hàn
khí mới tốt.”
Diên Mi nháy mắt mấy cái, hỏi Tiêu Lan: “Có ôn tuyền?”
Tiêu Lan một bộ dáng không biết rõ, liếc về tiểu thái giám, Hoa Sinh vội
khom người nói: “Vâng, nguồn suối ngay tại trên núi Lồng Gà, được đào từ trước đây, dẫn tới Hứng Quang điện, nước rất tốt.”
Trong ánh mắt Diên Mi tóe ra ánh sáng, nàng yêu nhất tuyết rơi, nhất là tuyết
lớn, một tầng thật dầy, nàng chỉ đi ở trong tuyết cũng có thể tự mình
tìm ra nhiều loại niềm vui thú, lại có thể ngâm trong nước nóng, loại
lạnh nóng đối lập rõ ràng này, thực khiến người ta thoải mái cực kỳ luôn đó.
Nàng dùng lực phất tay, ý mau cất ô lụa đi, Tiêu Lan hơi gật đầu một cái, Hoa công công nháy mắt với nhóm tiểu thái giám, hiệu lệnh
rút quân, Cảnh nương tử nghe thấy lời Hoa Sinh, trong đầu cũng hiểu
được, lại thấy Tiêu Lan nhìn nàng một cái, vội vàng kéo kéo Đào Diệp,
mang vài cung nữ lặng lẽ đi bố trí trước.
Hôm nay lúc Diên Mi
xuất cung cho rằng sẽ cưỡi ngựa nên đã mặc một thân hồ phục màu đỏ,
khoác áo choàng lam nhạt, đầu tóc cột lên, trên cổ quàng khăn nhung lông hồ, cả người như một nụ hoa ngọc lan chớm nở, Tiêu Lan bị nàng
dắt đi một đoạn, đằng trước là một hòn núi giả, hắn hơi dùng sức, kéo
người đến sau hòn núi giả, chặn miệng nàng hôn một hồi.
Diên Mi
trừng mắt, hoàn toàn không có phòng bị, bị hôn xong mới nhớ tới phía
sau đi theo không ít cung nhân, vội vàng lướt qua bả vai Tiêu Lan nhìn,
còn may, đều không có cùng lại đây.
Nàng cả giận nói: “Hoàng thượng!”
Tiêu Lan cho rằng cơn giận của nàng còn chưa tan, ở trên mặt nàng bóp một phen: “Gọi cái gì?”
Diên Mi che miệng, co rúm người xuống từng chút từng chút, Tiêu Lan cười
hừ một tiếng, nhìn chằm chằm nàng, Diên Mi co lại không sai biệt lắm,
thấp người từ dưới cánh tay hắn chui qua, chỉ là bước chân còn chưa có
mở ra thì đã bị Tiêu Lan tóm lấy cổ áo, nàng dứt khoát lại xoay người
lại, ngắc ngứ ở trên môi Tiêu Lan hôn một cái, khen ngợi nói:
“Chàng thật ngọt.”
Tiêu Lan vừa nãy ở trên liễn đã uống vài ngụm
canh tuyết lê ngọt còn dư lại của nàng, vừa nghe lời này thì trên mặt
nóng lên, lại giữ nàng lại muốn hôn, Diên Mi lại nâng mặt hắn cọ xát, ở
bên lỗ tai hắnnói: “Buổi tối hôn, ngoan.”
Nhóm cung nhân xa xa
sát ở phía sau, thấy được đầu tiên là Hoàng thượng dẫn Hoàng hậu nấp
vàomột chỗ núi giả, không thấy đâu, sau một lúc lâu, Hoàng hậu dẫn Hoàng thượng đi ra từ sau ngọn núi giả kia.
đi vào là tay trong tay, đi ra cũng là tay trong tay, không có khác biệt... đi.
Này lúc tuyết đã hơi lớn dần, đá xanh trên đường đã phô một tầng mỏng, Diên Mi vui vẻ, dắt tay hai người đi hứng bông tuyết, lòng bàn tay ấm áp,
bông tuyết vừa rơi xuống đã tan ra, Diên Mi nói: “Xem!”
Tiêu Lan cúi đầu nhìn theo nàng, tiếp một đường, bông tuyết tan, lòng bàn
tay có một ít nước, đầu hai người chụm lại gần, đều cười.
Nhóm
tiểu thái giám đằng sau không biết là bảo bối gì, cũng đi theo duỗi tay
hứng bông tuyết, hứng nửa ngày, phát hiện trừ một bàn tay ướt
lạnh thì cái gì cũng không có.
Hoa viên rất lớn, chưa xem hết mọi thứ thì Diên Mi đã đi mệt mỏi, cũng đã đến giờ dùng cơm trưa, Tiêu Lan
liền cởi áo khoác mình xuống, ngồi xổm xuống trước nàng: “Lên.”
Diên Mi úp sấp trên lưng Tiêu Lan, ở sau tai hắn hôn một cái, thỏ thẻ: “Đường trơn, chậm nhé.”
Tiêu Lan ừ một tiếng, cõng nàng lên, còn nói: “Sao vẫn còn nhẹ như vậy? không ngoan ngoãn dùng cơm đúng không?”
Diên Mi: “Có, xiêm y cũng đổi.”Tiêu Lan tất nhiên biết rõ, nhưng lúc nào cũng cảm thấy nàng cần phải nhiều
hơn chút thịt mới được, thuận miệng nói: “Đó là do quần áo mùa đông
dày.”
”Mới không phải”, Diên Mi nghiêm túc nói, “Béo lên, buổi tối cho chàng xem.”
Diên Mi nhỏ giọng thầm thì, Tiêu Lan cõng nàng, từng bước một đi về Trọng Vân điện.
Vào trong điện, đầu tóc hai người đều ướt, Đào Diệp lần lượt đưa khăn, lau
chùi một phen, bắt đầu truyền ăn trưa, Diên Mi để tỏ lòng nàng vẫn luôn
ngoan ngoãn dùng cơm, các món ăn đều gắp nhiều hơn một đũa, bên trong
món chính có bánh canh thập cẩm, nàng cũng dùng hai chén nhỏ.
Hậu quả chính là dùng xong cơm nàng nằm bẹp ở trên giường không nhúc nhích nổi.
Đào Diệp múc một chén sơn tra nấu đường nhỏ cho nàng tiêu thực, nước canh
chua chua ngọt ngọt, Diên Mi uống thõa mãn, nghỉ một lát nàng gối lên
đùi Tiêu Lan, cầm lấy tay hắn: “Xoa xoa.”
Tiêu Lan liền ngồi dậy, để cho nàng gối được thoải mái hơn, một tay xoa nhẹ bụng nàng.
Diên Mi thoải mái, bắt đầu mơ màng, gối lên chân hắn ngủ một giấc, khi tỉnh
lại thì một tay Tiêu Lan còn ở trên cánh tay nàng vỗ nhè nhẹ, Diên Mi
ngáp một cái, thấy Tiêu Lan đang đọc sách, nàng từ dưới ngoi
lên trên xem, chỉ có thể nhìn đến cằm Tiêu Lan, liền đưa đầu ngón tay
gãi gãi.
Tiêu Lan ôm lấy tay nàng, lấy quyển sách ra: “Tỉnh rồi?”
Diên Mi cũng không ngồi dậy mà gối lên chân hắn trở mình, mắt nhìn lên sách, thấy hắn cầm mộtquyển nội kinh (kinh mạch), một tay ôm lây thắt lưng
Tiêu Lan, miễn cưỡng lầm bầm nói: “Sách thuốc? Có thái y.”
trên đường đi nàng đã thấy có nhiều quyển sách thuốc, nhưng Tiêu Lan vẫn luôn nhìn sổ con nên nàng còn tưởng rằng chỉ là đặt đó thôi.
Tiêu Lan liếc nhìn nàng một cái: “Biết nhiều không hại.”
Diên Mi cảm thấy này lời nói cũng phải, liền ngồi dậy, nói: “Vậy ta cũng xem một chút.”
Tiêu Lan gập sách lại, cằm chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo Diên Mi xem, - - bên
ngoài tuyết còn chưa ngừng rơi, sắc trời chìm vào âm u, trên nhánh
cây đã đọng một tầng màu trắng, chim sẻ phịch từ trên nhánh cây bay đi,
run rớt một lớp tuyết đọng.
Diên Mi vừa nhìn tuyết liền nhớ tới,
buổi chiều nàng còn muốn ngâm nước nóng, rầm rì uống mấy ngụm nước ấm,
nàng bắt đầu nhìn khắp nơi.
Khóe miệng Tiêu Lan cong lên: “Tìm cái gì?”
Diên Mi nhìn hắn, còn chưa nói gì thì Cảnh nương tử đã vào phúc thân nói:“Nương nương đã tỉnh, chỗ Hứng Quang điện đã chuẩn bị tốt, ngài đi bây
giờ sao? Buổi tối ngâm đổ mồ hôi tốt.”
Diên Mi đang tìm kiếm, nghe vậy thì gật đầu thật mạnh: “Muốn đi.”
nói xong vẻ mặt nàng lại mong đợi nhìn Tiêu Lan, ý “chàng và ta cùng đi sao?”
Tiêu Lan mím môi, bộ dáng không muốn đi, Diên Mi nhớ tới, sờ sờ bả vai hắn, nói: “không được, nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Lan búng một cái vào trán nàng, Diên Mi một lòng muốn đến suối nước
nóng, cũng không cùnghắn so đo, dùng đầu húc hắn một cái, hừ hừ đi.
Hứng Quang điện cách Trọng Vân điện không gần, cách một cái hồ và hai đình
nghỉ mát, Diên Mi ngồi kiệu đi qua, vừa vào điện liền ngửi thấy hương
hoa tràn ngập, trong điện đặt nhiều chậu thủy tiên, trướng hồng cùng
tuyết trắng, sức sống tràn trề.
Tiến vào thiên điện, mùi thơm
nhạt dần, chỉ còn lại cỗ hoa mai sâu kín, trước mắt Diên Mi là một cái
ao cẩm thạch, cơ hồ chiếm toàn bộ đông thiên điện, nước nóng, trên mặt
bay từng sợi khí trắng, Cảnh nương tử đã đến gần rải một tầng cánh hoa
khô cho nàng, Diên Mi đổi xiêm y, trong điện ấm áp, nàng ra một tầng mồ
hôi mỏng, bàn chân gẩy gẩy nước trong ao, quay đầu cười nói:“thật nóng!”
Làn da nàng trắng muốt, hơi nóng bốc lên
hun một tầng phấn hồng, Cảnh nương tử dùng khăn lau trán cho nàng:“Nương nương ngâm ở đây, nô tỳ đợi ở mành trướng bên ngoài, có chuyện
ngài liền kêu một tiếng.”
Diên Mi ừm một tiếng, thăm
dò đi xuống một chút, ao rất sâu nhưng không tới bả vai nàng, nước rất
nóng, nàng hít một hơi thật sâu, vừa thoải mái lại vừa khó chịu.
Dựa vào vách ao đứng trong chốc lát, dần dần thích ứng, cánh tay nàng đặt
ở trên mặt nước chơi đùa, lúc này trong ao đều là nước chảy, phía có
dưới một cái lỗ cho nước chảy vào trực tiếp và một cái lỗ khác cho nước
chảy ra, Diên Mi lẳng lặng đứng yên, lưng bàn chân thậm chí có thể cảm
giác được nước đang chảy xuôi, nhưng lại cảm thấy ao quá lớn, nếu như
Tiêu Lan ở đây thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây nàng lại có
chút không vui, bĩu môi chụp mặt nước vang lên tiếng pằng pằng, chính
mình nhắm mắt dựa vào ở một góc, đổ mồ hôi, có chút khát, vô thức lẩm
bẩm: “Lan ca ca, khát.”
Chờ một lát không có động tĩnh, nàng mới
nhớ tới bên ngoài là Cảnh nương tử, liền mở mắt ra muốn gọi người, kết
quả mới vừa vừa mở mắt lại thấy là Tiêu Lan.
Diên Mi phút chốc sững sờ: “Lan ca ca?!”
Tiêu Lan từ một góc khác đi về phía nàng.
Diên Mi cười lên, nhưng lại che miệng lại: “Chàng không phải là không đến sao?”
Tiêu Lan đã đi đến chỉ cách nàng hai ba bước, nước ao chỉ tới
ngực hắn, một tay Tiêu Lan miết vành tai nàng vuốt nắn: “Ta đến xem
nàng một chút, tay trái được không?”
Diên Mi còn chưa phản ứng
lại kịp, cũng nhất thời đã quên là đang ngâm trong hồ nước, duỗi tay ra
câu lấy cổ hắn: “Hoàng thượng, khát.”
Tiêu Lan vốn đã muốn duỗi tay ra cho nàng uống, nghe vậy lại dừng lại, bóp cằm nàng, “Mới gọi ta là gì? Hửm?”