Tiêu Cư một thân khôi giáp, ba ngàn người lui về phía sau trăm
mét, hắn ta tháo kiếm ra, sau khi sai người thông
báo thì một mình đi vào đại doanh của Tiêu Lan.
”Lục đệ”, hắn ôm quyền đứng ở giữa trướng, trên mặt mệt mỏi, cánh tay cũng có vết thương.
Tiêu Lan và Tiêu Chân đều ở trong trướng, Tiêu Lan nhếch khóe môi, không lên tiếng, Tiêu Chân nóitrước: “Sao hoàng huynh lại đến đây? Là tới đón phụ hoàng sao?”
Tiêu Cư thở ra một hơi, cũng không đáp lời hắn, nhìn Tiêu Lan trên chủ vị, thình lình vén áo bào quỳmột gối xuống, trầm
giọng nói: “Lục đệ cứu ta!”
Tiêu Lan và Tiêu Chân liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn còn đứng ở sau án, “Bình vương cớ gì nói ra lời ấy?”
Tiêu Cư nãy giờ cố tỏ vẻ thanh lãnh giờ trên mặt toát ra bi thống, cắn
răng nói: “Thê tử của ta, con ta, đều đã tang mệnh trong tay độc phụ
kia!”
- - Độc phụ mà hắn nói, là chỉ thái hậu Thẩm thị.
Tiêu Cư trong các hoàng tử là lớn tuổi nhất, trong phủ đã có hai con gái một con trai.
Tiêu Chân đứng lên, bước đi thong thả qua lại vài bước, không ngờ thái hậu
làm việc lại ngoan tuyệt như thế, lại nhìn về phía Tiêu Lan, ý bảo đây
là cơ hội.
trên mặt Tiêu Lan không có biểu cảm gì, từ sau bàn đi ra, đỡ Tiêu Cư dậy, “Điện hạ nén bi thương.”
Tiêu Cư nghĩ đến ấu tử của mình, hốc mắt đỏ lên, ngửa đầu nhẫn
nhịn một lúc, nói: “Ta nay cái gì cũng không cầu, chỉ mong Lục đệ có thể dung chứa tàn mệnh này của ta, để ta được theo các ngươi sát tiến cung, lấy đầu ác phụ kia!”
Tiêu Lan hơi nhướng mày: “Điện hạ nói đùa,
ta bất quá là phụng mệnh hộ tống thái thượng hoàng hồi kinh, lời sát
tiến cung này, điện hạ đừng nhắc lại nữa.”
Tiêu Cư: “Lão Lục, bây giờ đã không phải do ý ngươi được nữa, tân đế đăng cơ, ngôi vị hoàng đế còn chưa ngồi vững vàng, thái hậu liên thủ nhà ngoại muốn diệt trừ tất
cả uy hiếp, ta liền là kẻ chịu trước tiên. Nếu không phải lão
Tam đi theo đến Bộc Dương thì chắc chắn cũng sẽ bị sát hại. Còn lại
ngươi, ả sao có thể yên tâm? So với cẩn thận mưu sinh, không bằng thừa
dịp này một lần hành động! Ta nhất định đi theo làm tùy tùng, nếu thành
công, ta chỉ cần đầu Thẩm thị, còn nếu không thành, cái mạng Tiêu Cư này liền bồi cho ngươi!”
Nhiệt huyết Tiêu Chân nhảy vọt, thuận
lời hắn nói: “Tân đế tính tình mềm yếu, mấy huynh đệ chúng ta đều hiểu
được, quyền lực tất nhiên nằm trong tay thái hậu và đại tư mã Thẩm Trạm, lời hoàng huynh có lý, lão Lục, ngươi còn đắn đo gì nữa? Muốn thật đợi
đến chúng ta đần độn u mê nộp mạng sao, có thể đã muộn rồi.”
”Đúng vậy”, Tiêu Cư nói tiếp: “Ta đánh một đường từ trong kinh chạy trốn ra
được, còn dư lại ba nghìn người, mặc dù so ra kém thủ hạ tinh nhuệ của
Lục đệ, nhưng nếu ngươi không chê, ta có thể mang người làm quân tiên
phong.”
- - Đây là biểu hiện lòng trung thành, dù sao hai người
từ nhỏ đến lớn không có nhiều giao tình, muốn Tiêu Lan tin hắn, ngoài
miệng nói thì không đủ, chỉ có hành động mới thực tế.
Tiêu Lan
yên lặng một lát, không nói tiếp chuyện này mà lại hỏi hắn: “Thái thượng hoàng đang ở bên trong doanh trướng bên cạnh, Bình vương điện hạ có
cần đi xem một chút?”
Sắc mặt Tiêu Cư âm u, thở dài nói: “Bộ dáng trước mắt này của ta, lão nhân gia hắn nhìn cũng chỉ thêm tức giận mà thôi.”
Tiêu Lan cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Vậy điện hạ trước đi nghỉ một chút.”
Chờ Tiêu Cư ra ngoài rồi, Tiêu Chân chỉ chỉ ra bên ngoài,“Ngươi không tin hắn có phải không? Bất quá ta vẫn cảm giác không gây
trở ngại, để ba nghìn người của hắn đánh đầu, với ta chỉ có
lợi không hại. Thái hậu quả thực là không chấp nhận được Bình vương
nhất, dù sao thì hắn cũng lớn tuổi nhất, tuổi tân đế lại nhỏ, còn chưa
đại hôn, thể cốt cũng chưa trưởng thành, trong một hai năm chỉ sợ khó có con nối dòng, đổi lại là ta, cũng sẽ kiêng kỵ Tiêu Cư.”
Tiêu Lan sờ sờ cằm: “Liền theo lời Tam ca.”
hắn sai Hàn Lâm đi mời Thường Tự đến, dặn dò một phen, Thường Tự suy
nghĩ một chút rồi nói: “Đây cũng là một biện pháp không tồi, chúng
ta đã tới gần Giang Đô, qua sông liền có thể đến Kim Lăng, trước đó mặc
dù đã có bản đồ ở khắp nơi nhưng đến cùng thì vẫn không giống với người ở đó, có ba nghìn người này ở phía trước, trong lòng chúng ta cũng nắm
chắc hơn.”
Tiêu Chân lại lẩm bẩm, lặng lẽ nói với Tiêu Lan:“Nhưng tên Tiêu Cư này cũng không phải là người an phận, hắn có phải là
có chủ ý nào không?”
”Trước khi vào Kim Lăng, không, trước khi
vào hoàng cung cần phải giải quyết hết mọi chuyện”, Tiêu Lan xoa xoa hốc mắt, “Nhưng sau khi vào cung ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tiêu Chân ừ một tiếng, đầu ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ vài cái, một lát
sau thì vỗ đùi, Tiêu Lan làm dấu tay chớ có lên tiếng, ý trong lòng
ngươi nắm chắc là được, chớ nói ra.
Tiêu Chân ra khỏi màn trướng, đứng ở phía xa một lúc thì thấy Mẫn Hinh đi ra từ trướng của Thái Hòa
đế, nghĩ muốn hỏi một câu, liền gọi nàng: “Mẫn đại phu.”
Giọng hắn không lớn, Mẫn Hinh không xác định lắm có phải là gọi mình hay không nên xoay
người nhìn thoáng qua, kết quả liếc thấy là Tiêu Chân, vô thức bỏ chạy
thục mạng.
Tiêu Chân không giải thích được, đuổi theo vài bước, một phen bắt được nàng: “Ngươi chạy cái gì?”
Trong lòng Mẫn Hinh tự nhủ chạy chính là không muốn để ý tới ngươi, trên mặt
lại ra vẻ bận rộn xua tay, lắp bắp: “Ta ta ta nhận lầm người, ta còn
tưởng là Hầu gia.”
”Là Hầu gia sao?” Tiêu Chân cười cười, “Ngươi làm sai cái gì mà sợ gặp người như vậy?.”
Mẫn Hinh giãy một cái lại bị hắn bắt lấy cánh tay: “không có.”
Tiêu Chân buông tay ra, hơi có chút lúng túng, khụ một cái, cái cằm
hếch một cái về Thái Hòa đế, hỏi: “Mấy ngày nay đã khỏe chưa?”
”Thân thể coi như khỏe”, Mẫn Hinh buông mắt đáp: “trên đường Hầu gia không bạc đãi.”
Lúc nhỏ Tiêu Chân không gặp mặt Thái Hòa đế nhiều lắm, cộng lại hơn hai mươi năm có
thể cònkhông bằng số phi tần trong cung, tình cảm phụ tử không sâu nặng
nhưng vẫn hy vọng tính mạng ông ta không sao.
Mẫn Hinh đáp
xong thì khom người muốn lui xuống, Tiêu Chân lại nói: “Ngươi
chờ một chút, hai ngày nay cánh tay trái của ta lúc nào cũng tê dại,
ngươi xem giúp ta một chút.”
Mẫn Hinh nhếch miệng cười: “Đại phu trong quân không phải là cũng ở đây sao?”
”không ở”, Tiêu Chân nói: “Ngươi có phải còn ghi hận ta hôm đó giẫm ngươi hay không?”
”không dám không dám”, Mẫn Hinh cúi đầu khom lưng, Tiêu Chân cảm thấy nàng hệt như một đứa sai vặt lém lỉnh hay lẩm nhẩm trong bụng thì nhất thời chỉ muốn đạp
nàng một cước, lại vội kìm chế, trênmặt có chút không kiên nhẫn: “Đừng
mè nheo, nhanh lên một chút.”
Mẫn Hinh thầm mắng hắn nhiều lần, chỉ có thể đi theo cùng, một mặt lại nghĩ Diên Mi mau tới cứu nàng đi mà.
Đáng tiếc Diên Mi đang ngâm chân thoải mái, hoàn toàn chẳng quan tâm đến gì
nữa, Tiêu Lan đi lấy nước nóng cho nàng trước, đi tuần doanh một vòng
trở về thì nàng cũng vừa ngâm xong, hai cái chân be bé hồng hồng, vểnh
lên ở trên chăn lắc lư.
Tiêu Lan rửa mặt, lau qua đơn giản rồi đến cầm lấy cổ chân nàng nhét vào trong chăn, “Sắp khuya rồi,không lạnh sao.”
”Mới vừa ngâm xong, không lạnh”, Diên Mi tiếp tục lắc lư: “Lạnh một chút.”
Tiêu Lan vỗ một cái vào lòng bàn chân nàng, hỏi: “Chân đau không?”
”Đau”, Diên Mi lúc này không chịu đựng nữa, bởi vì bắp chân đã có chút phù
lên, đi đường thật là đau, Tiêu Lan kéo nửa bên chăn đắp lên, “Lại đây, ta xoa cho nàng.”
Diên Mi đặt chân lên người Tiêu Lan, Tiêu Lan
vén ống quần nàng lên, ở lòng bàn chân nàng chà xát xoa ấn từng cái,
Diên Mi thoải mái, nửa người trên cũng trườn qua, ôm lấy thắt
lưng hắn ngáp dài, Tiêu Lan: “Nàng ngủ đi, lần này chúng ta hạ trại hai
ngày, không cần phải dậy giữa chừng.”
”Gần đến rồi sao?” Diên Mi hỏi.
”Ừ, gần.”
Diên Mi dùng sức nháy mắt: “không ngủ, cùng chàng.”
Tiêu Lan liền cúi đầu hôn nàng, Diên Mi ngước đầu nghênh đón, hai người quấn quýt lấy nhau, Tiêu Lan dựa lên gối đầu thân thể ngả về sau, như vậy
chân Diên Mi có thể khoác vào eo hắn, gối lên bả vai hắn ngủ.
Diên Mi còn muốn kiên trì một lúc, nhưng nàng vừa mới làm ấm chân, rất thoải mái, tay Tiêu Lan lạiđang giúp nàng xoa nắn, không biết ngủ
thiếp đi lúc nào không hay, chỉ là tư thế có chút không được thoải mái,
Tiêu Lan sợ nàng tỉnh dậy người bị mỏi, đành phải nghiêng mình qua, cho
nàng có thể nằm thoải mái một chút.
Ngủ được nửa giấc Diên Mi
bỗng tỉnh lại, thấy Tiêu Lan còn đang nắm lấy chân nàng, thân thể vặn
vẹo, chăn mền cũng không đắp, nhíu mày ngủ, dọc theo đường đi Tiêu Lan
ngủ ít nhất, chợp mắt trong chốc lát thỉnh thoảng lại bị gọi đi, Diên Mi gọi hắn một tiếng không có động tĩnh, liền chậm rãi dời chân mình đi,
sau đó muốn xoay thân thể Tiêu Lan ngay ngắn lại.
Nhưng nàng chỉ hơi nhúc nhích một chút Tiêu Lan đã giật mình tỉnh dậy, quét mắt một vòng, “Sao vậy?”
Diên Mi lấy chăn bao lấy hắn: “không có việc gì, ngủ.”
Tiêu Lan hé mắt nhìn, thở nhẹ một hơi, lúc này mới thả lỏng cơ thể ra nằm
xuống, lấy tay sờ soạng bắp chân nàng, Diên Mi lắc đầu, nhỏ giọng nói:“không đau, ngủ.” Nàng nói rồi một tay vòng đến sau lưng Tiêu Lan xoa
bóp thắt lưng giúp hắn, lúc đầu Tiêu Lan còn ngứa chịu không được, nhưng sau đóthì quá mệt mỏi thế là chen chúc với nàng trên một cái gối ngủ vù vù.
Nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày thì khởi hành, đội ngũ Tiêu
Lan lại tăng thêm ba nghìn, Tiêu Cư dẫn trước, lại đi hai ngày, đến
Giang Đô.
Nhưng mà, cho đến giờ phút này thánh chỉ triều đình vẫn chưa đến.
Tiêu Chân có chút không hiểu, phiền não nói: “Trong triều đến tột cùng là có ý gì? Bỏ mặc tám vạn nhân mã chúng ta vượt sông, thẳng đến Kim Lăng?”
Tiêu Cư cũng vặn mày rậm, nhìn bản đồ lặng yên một hồi lâu, nói:“Trước không cần quản, binh lực trong triều không được việc, có lẽ là
chúng ta tới quá nhanh, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra đối sách, vượt sông
trước rồi nói sau.”
Thường Tự lại nói: “Hầu gia, ta cảm thấy vượt sông nguy hiểm, chúng ta không ngại đi theo con đường thứ hai đi, thẳng hướng đông, chỉ cần qua phía nam Duyện Châu sẽ đến ngọn nguồn Trường
Giang, tiếp qua đó, chúng ta liền có thể đến sau lưng Kim Lăng.”
Tiêu Chân không có nghiên cứu lộ tuyến quân đi, chỉ áng khoảng cách nói:“Nhưng như vậy thì ít nhất cần phải vòng qua hai quận, vậy thì cứ trực
tiếp qua sông, khoảng cách gần nhất, thời gian nhanh nhất.”
Ngón
tay Tiêu Lan gõ lên bản đồ, trầm mặc một khắc đồng hồ, sau đó hạ lệnh:“Hôm nay không đi, sai người tìm chút gỗ và đá tảng đến, càng nhiều càng tốt.”
Lập tức hỏi Tiêu Cư: “Chỗ điện hạ có chiến thuyền không?”
Tiêu Cư hơi ngừng lại, gật đầu: “Có, nhưng không nhiều, bảy, tám chiếc, ta cần thời gian một ngày điều động.”
”Được”, Tiêu Lan nói: “Điện hạ cứ đi, ta đợi ở đây.”
Tiêu Cư vừa đi, Hàn Lâm liền nói: “Hầu gia, chúng ta cũng đã chuẩn...”, Tiêu Lan khoát khoát tay, “Mấy con thuyền này có trở về được hay không vẫn
còn chưa biết, hắn muốn đi theo chúng ta, dù sao cũng phải ra chút lực.”
Thường Tự đại khái cân nhắc hiểu được ý đồ của Tiêu Lan: “Thuộc hạ lập tức
mang người đi chuẩn bị”, lại vỗ vỗ Hàn Lâm, “Nghỉ ngơi một chút, sáng
mai lại bận rộn đấy.”