Kiêu Tế

Chương 73: Chương 73: Mượn Lực




Canh hai, mặt sông một mảnh đen nhánh, chỉ có tiếng nước chảy cùng gió sông lạnh lẽo cho bọn họ biết mình đang ở đâu.

Tiêu Cư dẫn Tiêu Lan đi một vòng trên lâu thuyền (lầu trên thuyền), thấy Thường Tự đang chỉ huy người khiêng đá lên mỗi con thuyền, còn có gỗ đóng thành hình chữ thập, trên có buộc cỏ khô, mặc y phục, Tiêu Cư nhíu mày, hỏi: “Này là muốn làm gì sao? Thuyền của chúng ta không nhiều, muốn vượt qua toàn bộ, còn có ngựa cùng lương thực, ít nhất phải qua lại tám, chín lần, còn mang theo những vật này, vừa nặng lại còn chiếm chỗ chứa.”

Tiêu Lan đứng ở trên chòi gác của lâu thuyền nhìn ra xung quanh, lúc trước Tiêu Cư nói là chỉ có thể điều động bảy, tám chiếc thuyền, nhưng khi trời tối thì đến lại có mười sáu chiếc, ngoại trừ một chiến thuyền này có lầu dùng cho chủ tướng điều hành chỉ huy thì còn có sáu chiến thuyền khác, sáu chiến hạm, ba thuyền nhẹ, cái này còn chưa tính vài chiếc thuyền con đi theo sau thuyền lầu.

- - Có thể thấy được mấy năm nay Tiêu Cư trong bóng tối đã chuẩn bị như thế nào, chỉ là hắn ta lạikhông nghĩ tới việc rời xa triều đình, thân ở kinh thành thì không thể không kiêng nể ai mà chiêu mộ binh sĩ, thực ra nếu như cho hắn thêm vài năm thì tình hình còn chưa nói trước được.

Tiêu Lan cười với hắn một tiếng: “Trong vòng một ngày mà điều động được một đoàn thủy quân, điện hạ lợi hại.”

Nghe là tán thưởng, nhưng hai người đều biết rõ ý tứ thực tế, bất quá trước mắt cái này che giấu cũngkhông cần thiết nữa, Tiêu Cư lắc đầu thở dài,“không có binh mã, cũng chỉ là mười mấy chiếc thuyềnkhông mà thôi, Lục đệ cũng có xuất lực.”

Tiêu Lan cười ha ha, hắn xác thực cũng có“xuất lực”, Hàn Lâm điều động sáu chiếc thuyền nhẹ, so với Tiêu Cư, không đáng nhắc tới.

”Ba ngàn ngươi của ta còn có thể bơi lặn”, Tiêu Cư nói: “Lão Lục, đội ngũ của ngươi bơi như thế nào?”

Sắc mặt Tiêu Lan hơi đăm chiêu, lắc đầu nói: “Điện hạ, ta lần này mang tám vạn đại quân phần lớn là binh sĩ phương Bắc, chỉ sợ sẽ say sóng.”

Tiêu Cư cũng lo lắng điều này, duỗi tay cảm giác hướng gió, nói: “May mà tối nay gió không lớn, hy vọng sóng cũng nhỏ hơn, chúng ta phải nắm chặt thời gian, nhanh chóng di chuyển.”

Tiêu Cư nói làm quân tiên phong không phải là nói suông, bảy trăm người trong bảy chiến thuyền điđầu đều là thủ hạ của hắn, chiến hạm đằng sau cùng bên trong thuyền lầu mới là người của Tiêu Lan, - - thủy quân Đại Tề không kém, nghề đóng thuyền lại phát triến, tiên đế lúc tại vị từng hạ lệnh kiến tạo qua một loại thuyền lầu cực lớn, tên là liên thuyền, có thể chở hơn hai ngàn người, trên thuyền có bố trí tường lũy bốn phía, thuyền lầu Tiêu Cư không lớn như vậy nhưng cũng có thể chở được gần ngàn người, nhưng trên thuyền chở một lượng đá lớn nên người giảm đi hai phần ba, tính cả chiến hạm cùng với sáu chiếc thuyền nhẹ thì thủ hạ Tiêu Lan tổng cộng có hơn một ngàn người, ba nghìn người của Tiêu Cư thì đều đã ở trên.

Tiêu Lan đi xuống từ vọng lâu, lúc đến tầng hai Diên Mi và Hàn Lâm vẫn yên lặng đi theo sau lưng, Tiêu Cư đi theo cùng mấy ngày, gặp Diên Mi hai ba lần, nhưng cũng không nhận ra nàng, còn tưởng làmột người hầu cận trong trướng của Tiêu Lan.

Từ bên trong thuyền lầu đi ra, Tiêu Lan thấp giọng hỏi: “Nhìn ra cái gì không?”

Diên Mi lắc lắc đầu: “không.”

Hàn Lâm nghiêng mắt nhìn bên cạnh một cái, nói: “Đoán chừng bến giờ hắn vẫn không có lá gan này”, hơi dừng một chút lại nói: “Hầu gia đừng lên thuyền, chuyến đầu cứ để thuộc hạ đi, nếu như đằng saukhông có nguy hiểm thì nhóm chúng ta hẵng đi qua.”

Tiêu Lan khoát tay:“Ngươi dẫn theo sáu chiếc thuyền nhẹ đi theo hai bên thuyền lầu, hơn nữa treo lên mái thuyền lầu cờ gấm minh hoàng (màu vàng sáng).” Lại nói với Diên Mi: “Nàng trước theo quân chờ ở trên bờ, nếu như an toàn ta sẽ theo thuyền trở lại đón nàng.”

trên mặt Diên Mi và Mẫn Hinh đều thoa dầu đen, vốn là ban ngày ở trong quân cho tiện, nhưng ban đêm nhìn lên quả thực không thấy người, Tiêu Lan lau lên mặt nàng một cái,“Được không?”

Diên Mi yên lặng, nói: “Trở về ta muốn tập bơi.”

”Được”, Tiêu Lan vỗ vỗ áo giáp trên người nàng, “Sau này ta dạy cho nàng.”

hắn đem Diên Mi cùng Mẫn Hinh phó thác đến chỗ Thường Tự, Tiêu Chân lại đây nói: “Ta cũng đi theo ngươi.”

Tiêu Lan liếc xéo hắn một cái, nhưng cũng không có đạp hắn một cước, Tiêu Cư cũng cùng bọn họ lên thuyền lầu, trong đêm tối tiếng tù được thổi lên một tiếng, trên thuyền có thắp đèn, trên bờ yên lặng chờ đội ngũ, một chút động tĩnh cũng không được phép lộ, hai mươi mấy chiến thuyền chậm rãi xuất phát.

Gió sông mang theo hơi nước, đập vào mặt thấm lạnh, lọt vào tai đều là tiếng nước sông vỗ vào mạn thuyền, đi vào hơn nửa canh giờ, còn tính là thuận lợi, Tiêu Chân đi tuần một vòng trên dưới ba tầng lâu, trở về vỗ bả vai Tiêu Cư nhướng mày nói: “Được đó hoàng huynh, một chiếc thuyền này ước chừng cần bao nhiêu ngân lượng?”

Tiêu Cư không đáp, nói với Tiêu Lan: “Gió êm sóng lặng, ông trời hỗ trợ, một đêm liên tục như thế, đến hừng đông binh mã của chúng ta liền có thể qua hết hơn phân nửa.”

Tiêu Chân nghe hắn nói “binh mã của chúng ta”, nhịn không được cười quái dị một tiếng nói: “Hoàng huynh cũng thật là thành thật.”

Tiêu Cư cũng không xấu hổ, mặc hắn chế nhạo, Tiêu Chân cười vài tiếng, bởi vì còn chưa bao giờ ở ban đêm ngồi chiến thuyền vượt sông, liền lại bắt đầu quan sát chiếc thuyền lầu này, thấy Tiêu Lan vẫn đứng ngay ở trên vọng lâu, cũng thuận cái thang leo lên, nói: “Ta thấy...” Nhưng chỉ vừa mới nóibỗng cảm thấy thân thuyền chấn đông mạnh một cái, tầng dưới có người hô lớn: “Vương gia, có chiến thuyền khác đụng thuyền của ta!”

Tiêu Cư biến sắc, lúc này đang lái vào lòng sông, lập tức quát to: “Bắn tên trấn thủ!”

Đồng thời, trên mặt sông mênh mông, tiếng sóng nước vồn vập, rõ ràng là ở phía trước chiếc thuyền của phe mình đã bắt đầu đụng với địch, Tiêu Cư bịch bịch bịch chạy xuống tầng hai, lại chạy tới, nói: “Quân địch không trả lời, lão Lục, làm sao bây giờ?”

đang khi nói chuyện thân thuyền lại lay động, Tiêu Lan trên lầu nhìn thấy rõ ràng ngay trước mắt, có tổng cộng ba chiếc thuyền chiến giống như thuyền lâu của bon họ vòng qua đánh bất ngờ, tính toán đến va chạm, quân địch có khoảng hơn mười chiếc thuyền.

Bất quá mặc dù chiến thuyền đằng trước có hướng góc bén nhọn, nhưng dù sao thân tàu nhỏ, ngắn nên lúc đối đầu với thuyền lầu cũng không gây được uy hiếp quá lớn, một lát sau, chiến hạm bảo hộ xung quanh thuyền lầu đã vây tới, hai phe bắn tên, trên sông lập tức một mảnh hỗn loạn, bùm bùm tất cả đều là tiếng binh lính rơi xuống nước.

Tiêu Chân giương cung bắn ra mấy mũi tên, mắng: “trên sông quả nhiên có mai phục! Là quân coi giữ Giang Đô hay là kẻ nào?”

”Quan tâm làm gì, đánh trước!” Tiêu Cư rút kiếm ra, nhịn không được oán một câu: “Trước mắt chúng ta chỉ có không tới năm ngàn người, nếu là năm vạn người thì còn có thể đánh cược một lần!”

Tiêu Lan mím môi, không lên tiếng, sắc mặt cũng có chút không đẹp mắt.

Tiêu Chân quay cung tiễn lại, đầu mũi tên chỉ hướng Tiêu Cư, nói: “Như thế nào, hoàng huynh đi ba ngày cùng chúng ta, bây giờ nghĩ mỗi người đi một ngả sao?”Mặt Tiêu Cư trầm xuống, “Ta không có ý đó.” nói xong, xoay người xuống thang, Tiêu Chân chậc mộttiếng, thấy nước sông chảy cuồn cuộn thì trong lòng cũng sợ hãi, chạm vào vai Tiêu Lan nói: “Làm sao bây giờ? nói nhanh đi.”

Tiêu Lan chỉ chỉ cờ minh hoàng trên vọng lâu, “Đây là có ý gì?”

Tiêu Chân: “Thánh giá ở trên trên lâu thuyền.”

”Ngươi có thể nhận ra Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh không?” Tiêu Lan hỏi.

”Biết”, Tiêu Chân bắn một phát, nói: “Số lần ta đến Giang Đô không ít, gặp qua vài lần.”

”Vậy thì tốt rồi”, Tiêu Lan cười cười, “Ngươi đi xuống nói vài lời, nói ngươi là Ninh Vương, đi cùng thánh giá, gọi Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh tới yết kiến.”

”Nếu như chính Ngô Thiên Minh dẫn người tới”, Tiêu Chân trợn mắt, “Vậy thì phân nửa quân coi giữ Giang Đô đều mai phục ở đây, chúng ta càng không có có đường sống!”

”Chỉ cần xác định là Ngô Thiên Minh thì không thể nghi ngờ”, Tiêu Lan hạ thấp giọng, “Nghe tiếng ta huýt, lập tức nhảy vào trong sông.”

”Cái gì?!” Tiêu Chân nghe mà như lọt vào trong sương mù, lại tăng thêm vài chiếc thuyền đụng tới chiến thuyền, giải thích rõ thuyền bọn họ rất có thể đã bị đắm.

Hai người từ vọng lâu xuống dưới, ngọn đèn trên thuyền lung lay lảo đảo, thỉnh thoảng từ trên sông bay tới mũi tên, Tiêu Lan vừa đi xuống dưới, vừa thổi tắt đèn, vốn là không sáng lắm thì trên mặt sông càng tối.

Xuống dưới thì Tiêu Cư đang đứng ở đầu thuyền muốn thổi tắt đèn, Tiêu Lan ngăn lại, nói: “Đừng thổi.”

Tiêu Cư cũng chẳng quan tâm: “Ta thấy quân địch ước chừng có hơn hai mươi chiếc thuyền, chúng ta chỉ có thể lui về.”

Tiêu Lan: “Thuyền lầu quá rõ ràng, cho dù lui về bọn chúng cũng có thể đuổi theo.”

- - Trong lòng Tiêu Cư cũng hiểu được, bây giờ biện pháp sáng suốt nhất là vứt bỏ thuyền lầu mà chạy, mặt sông quá rộng, quân địch khó lục soát.

Nhưng hắn không bỏ được mười mấy chiếc thuyền chiến này!

Lúc này, Tiêu Chân đã cầm cờ trong tay bắt đầu nói chuyện, chỉ là trên sông hỗn chiến thành mộtmảnh, hắn kêu chừng mười tiếng, lời mới được binh tướng đối phương chậm rãi truyền đi, đối phương cuối cùng cũng ngừng lại, thuyền lầu được bảo hộ phía sau cũng sáng đèn, một tướng lĩnh vóc dáng thấp bé hô: “Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh, xin hỏi ngài là Ninh Vương điện hạ?”

Tiêu Chân nháy mắt với Tiêu Lan, Tiêu Lan nói: “Cách quá xa, ngươi có thể xác định là hắn?”

”Có thể”, Tiêu Chân nói: “Giọng hắn như vịt, ta nghe một hồi liền quên không được, còn có cái vóc người kia của hắn, người bình thường cũng không giả trang được.” hắn vừa nói vừa tháo ngọc bài vương gia trên người mình xuống, ném tới trên một chiếc thuyền, chiếc thuyền nhanh chóng trở về, giao đồ cho chủ tướng.

Bên kia thực ra cũng không thấy rõ Tiêu Chân, bọn họ bên này ở trên một chiếc thuyền lớn nhưng chỉ có ba bốn cái đèn sáng, Ngô Thiên Minh nhận được tín vật cũng không có lập tức đi về phía trước, hỏi: “Dĩnh âm Hầu cũng ở trên thuyền?”

Tiêu Lan đáp một tiếng, “Phải.”

một hồi lâu, thuyền đối diện bắt đầu chuyển động, nhưng chiến hạm lại tán ra hai cánh, là trận thế vây kín.

Tiêu Chân âm thầm chà xát tay về phía Tiêu Lan, ý hỏng bét rồi!

Tiêu Lan đã túm lấy hắn chậm rãi lui về phía sau thuyền, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Quân binh bên trong thuyền lầu có bảy trăm người là của Tiêu Cư, gần ba trăm là thuộc hạ Tiêu Lan, Tiêu Lan gật gật đầu, phân phó: “Tản ra thành vòng, châm lửa bắn tên!”

Chỉ trong chốc lát, phía trên vải dầu châm thêm lửa, mũi tên bay đầy trời bay xuyên qua quân binh Giang Đô, như một cơn mưa lửa, cơ hồ là đúng lúc tên bắn ra thì quân lính Giang Đô cũng bắt đầu tiếp chiêu, đồng loạt lấy lá chắn ngăn cản, môn hạm nhanh chóng đánh về thuyền lầu, ở giữa đại loạn, tất cả đều là âm thanh rơi xuống nước, Tiêu Lan lúc này thổi một tiếng tù thấp, Tiêu Chân nghe được, cũng không kịp nghĩ nhiều, trong một bầy hỗn loạn nhảy ùm vào trong nước theo Tiêu Lan, Tiêu Cư liên tục đi theo hai người bọn họ, thấy thế quay đầu lại nhìn thoáng qua thuyền lầu của mình, khẽ cắn răng, cũng tung người lên nhảy xuống.

Tối nay không gió, tên bọn họ bắn ra có rơi ở trên thuyền quân Giang Đô, có rơi vào trong nước, còn có bị phản kich trở về, rơi xuống trên thuyền của mình, mặc dù có không ít người rơi xuống nước, nhưng mà bởi vì thuyền hoá trang rất nhiều đá tảng, còn có gỗ quấn rơm rạ giả thành hình người, nhìn từ xa thì thuyền bị chìm cũng không có biến hóa quá lớn, từ xa nhìn tới thì thấy đều là người, Ngô Thiên Minh hét lớn: “Nhanh lên! Vây quanh thuyền lầu, châm lửa!”

Mà lúc này Tiêu Lan đã bơi ra bên ngoài, Hàn Lâm vừa chỉ huy mấy cái thuyền nhẹ nhanh chóng tạt qua vừa cúi đầu tìm người: “Hầu gia!”

Tiêu Lan ướt nhẹp bơi dọc theo thuyền, Hàn Lâm vội vàng túm hắn lên, Tiêu Chân bị Tiêu Cư lôi kéo còn ở phía sau, bọn họ là những người nhảy xuống nước đầu tiên, thân binh trên sáu chiếc thuyền đềuđã được huấn luyện qua, tốc độ chèo thuyền cực nhanh, một lát liền từ trong hỗn loạn phá vòng vâyđi ra, tan ra vào trong đêm đen.

Tiêu Lan lau nước trên mặt, phun ra một ngụm nước, thấp giọng kêu Tiêu Chân một tiếng, Tiêu Chân cách hai cái thuyền, đáp: “không chết được.”

Tiêu Lan nhếch miệng, nhìn về phía sau, trên sông một mảnh đỏ rực, thuyền lầu của bọn họ đã chìm trong biển lửa, Hàn Lâm nhỏ giọng nói: “Quân Giang Đô nán lại đây, chính là muốn làm thiệt hại đội ngũ cùng gần hai mươi chiếc thuyền Tiêu Cư! Đáng tiếc là hắn cũng bị bao vây ở bên trong.”

Tiêu Lan vỗ vỗ vai hắn: “Ấn theo kế hoạch mà chúng ta và Thường Tự nói, dọc hướng đông thuận sông, đi đường bộ.”

Editor: Đây là kế hoạch của Tiêu Lan lợi dụng cơ hội để trừ bỏ đi thế lực của Tiêu Cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.