Đầu mùa đông nước sông cực kỳ lạnh lẽo, mặc dù bọn họ ở dưới
sông không bao lâu nhưng trênngười đã ướt đẫm, ban đêm gió thổi qua,
Tiêu Chân bị đông lạnh hắt xì, Tiêu Lan cũng rùng mình hai cái, Hàn Lâm
cởi áo ngoài của mình ra cho Tiêu Lan, nhưng áo lót thì cũng không có
cách nào, chỉ có thể chịu đựng bị ướt nhẹp.
Xuôi dòng hướng đông, mấy cái thuyền nhẹ tựa như mũi tên rời cung, trời tờ mờ sáng, đã nhanh
đến biên giới đông Giang Đô, trên bờ sương sớm lượn lờ trên mặt đất, vẫn còn rất tối, - - Thường Tự chủy huy binh mã dọc theo bờ chạy băng
băng, đang đến đây hội hợp.
Thuyền nhẹ cập bờ, Thường Tự vội vàng đi tới, cuối cùng trông thấy mọi người bình an thì thấp giọngnói: “Hầu gia quá mạo hiểm!”
Tiêu Lan cười cười, nhìn quét qua một cái đã trông thấy Diên Mi đang đứng
bên cạnh xe, liền nói: “Kiểm kê thương vong, lập tức gấp rút lên đường,
hơn phân nửa quân coi giữ Giang Đô còn đang trênsông, chúng ta đi đường
bộ, lập tức xuất phát.”
Thường Tự lập tức sai người kiểm kê nhân
số, lúc đi hơn một ngàn hai trăm người, phân ra ở các chiến hạm cùng
thuyền nhẹ thì thương vong không lớn, nhưng ba trăm người trên thuyền
lầu cơ hồ làkhông thể trở về, bọn họ chịu trách nhiệm ngăn chặn thủy
quân trên sông, còn phải thả lửa đốt thuyền, căn bản không thể bứt ra
chạy trốn, chết hơn bảy trăm người, trở về gần năm trăm. Mà ba nghìn
người của Tiêu Cư hầu như chết hết toàn bộ, chỉ vài chục người ngồi
thuyền nhẹ trở về.
Tiêu Lan nhắm mắt lại, Thường Tự nói: “Trước
khi bọn họ đi ta đã giải thích rõ ràng, chuyến này ước
chừng một đi không trở lại, hiện thời con đường xác minh đã xem như là
thương vong nhỏ nhất.”
Tiêu Lan vỗ vỗ vai hắn, Thường Tự liếc về
hướng Tiêu Cư, trước khi Tiêu Cư lên bờ đã khóc lóc với Tiêu
Lan một hồi, sau đó lại ôm Tiêu Chân khóc, phát quan của Tiêu
Chân đã rơi, tóc tai bù xù, người nửa trên ướt sũng, như một con quỷ
nước, đỡ Tiêu Cư một phen, răng cốt run lên, nói: “Được rồi, hoàng
huynh, còn phải tiếp tục nhanh chóng lên đường.”
Thường Tự và Hàn Lâm liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Tiêu Lan, bọn họ vốn định làm
khó dễ Tiêu Cư, bây giờ vừa lúc có cơ hội loại trừ hắn, nhưng nhìn bộ
dạng này của hắn, bọn họ cũng không biết phải xuống tay kiểu gì.
Tiêu Lan khẽ lắc đầu, ý là tìm cơ hội khác, Tiêu Lan tạm thời không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể vào xe thay y phục, Diên Mi yên lặng nhìn hắn đi đến,
trước nắm lấy tay hắn, lạnh buốt, Mẫn Hinh ở một bên cau mày nói: “Vết
thương của Hầu gia còn chưa khỏi hẳn, không nên dính nước! Bây giờ phải
đổi thuốc. Chúng ta cần phải ngừng một chút, các ngươi đều bị lạnh, nên
nấu chút thuốc hoặc nấu nồi canh gừng.”
Hành quân trên đường đâu
quản được nhiều như thế, lời nói của một tiểu đại phu như nàng
là khôngdùng được, Tiêu Lan nói: “Lúc ra địa giới Giang Đô nghỉ ngơi và
hồi phục sẽ nói sau.”
Mẫn Hinh ngầm trợn trắng mắt, đành
phải nói lầm bầm: “Hầu gia không mang theo nhiều thuốc, chịu
đựng một chút cũng được, phu nhân có thể đổi không?”
Diên Mi sớm đã giúp hắn đổi qua nhiều lần, gật đầu nói: “Có thể.”
Đội ngũ tiếp tục lên đường, Mẫn Hinh cũng không thể ngây người bên trong xe Diên Mi được, nàng lạikhông biết cưỡi ngựa, chỉ có thể đi tới chỗ xe
Thẩm Nguyên Sơ, Tiêu Chân một thân ướt nhẹp, khôngcó hảo ý nói: “Ta phải ở trên xe thay quần áo, còn thỉnh Mẫn đại phu ở ngoài canh chừng.”
Mẫn Hinh trông thấy hắn quả thực là nghiến răng, tổng cảm
thấy hắn là đang cố ý bắt nạt người khác, trong lòng tự nhủ sao chỗ nào
cũng thấy ngươi vậy hả? Buông mắt, mặt không thay đổi ngồi vào chỗ càng
xe.
không tới một lát Tiêu Chân đổi xiêm y xong ra nói: “Bên
ngoài gió lớn, Mẫn đại phu vẫn là vào bên trong xe đi.” Nhưng đến
cùng hắn cùng Thẩm Nguyên Sơ đều là nam tử nên mở hết cửa xe ra để tránh hiềm nghi.
Thẩm Nguyên Sơ treo ngược đuôi mắt nhìn hắn, Mẫn Hinh nhìn vào trong một cái, vẫn ngồi ở chỗ càng xe: “Đa tạ vương gia, ta
ngồi ở đây là được rồi.”
Tiêu Chân nhíu nhíu mày, còn muốn nói chuyện, Mẫn Hinh đã quay đầu đi.
Bên trong một chiếc xe khác, Diên Mi giúp đỡ Tiêu Lan cởi quần áo ướt sũng
ra, kỳ thật nàng còn chưa thấy qua bộ dáng Tiêu Lan trần truồng, lúc
trước đã từng giúp hắn kỳ cọ khi tắm, nhưng nàng nhắm mắt lại, hơn nữa
cũng không gần lắm, lúc đổi thuốc Tiêu Lan cũng là một nửa áo lót còn
ở trên người, vậy nên lúc này nhìn, Diên Mi cảm thấy vừa quen thuộc lại
mới mẻ, hai tay từ cổ hắn vuốt thẳng xuống, sờ đến hai cái cánh tay,
ngạc nhiên: “Rộng như thế.”
Nước sông dính trên người nhớp nháp, Tiêu Lan dựa vào vách tường bên phải xe, nói: “Giúp ta lau nhé?”
”Ừm”, Diên Mi quỳ một chân ở trên giường nhỏ, đến gần tháo băng thuốc của
Tiêu Lan ra, miệng vết thương lúc trước của Tiêu Lan đã gần khỏi, chỉ là vết thương ở bả vai nên còn phải tiếp tục quấn băng, thuốc thấm qua
băng vải, ngấm nước, chảy xuống dưới đều biến thành màu nâu nhạt, Diên
Mi vừa tháo vừa cười ha ha.
Nàng lấy khăn nhỏ tỉ mỉ lau cho Tiêu
Lan từ trên mặt xuống, Tiêu Lan lăn qua lăn lại suốt cả đêm, hơi trầm
tĩnh lại, nhịn không được ngửa đầu hôn nàng một cái, thời điểm Diên Mi
làm việc cực nghiêm túc, rất chán ghét bị người khác phiền nhiễu, thế
nên cau mày nói với hắn, “không cho lộn xộn.”
Tiêu Lan ngoài
miệng đáp ứng, đợi lúc nàng lau đến cái cổ thì lại cúi đầu hôn hôn, Diên Mi rất tức giận, ném khăn nhỏ vào trong chậu đồng, lấn đến trước, cắn
loạn môi hắn một trận, đe dọa: “Hôn nữasẽ cắn lưỡi chàng.”
Tiêu Lan cười đến lồng ngực rung rung, một tay nhéo nhéo sau gáy nàng, nói: “Ta không tin là nàng có thể cắn được, đến!”
Diên Mi không nói gì, hơi dừng một chút, sau đó nhắm mắt lại, dán vào
môi hắn, đầu lưỡi đi câu hắntrước, Tiêu Lan có ý muốn trêu nàng, đầu
lưỡi đụng một cái, rồi lại khéo léo né tránh, Diên Mi câu vài
cái không thành công, hơi thở gấp gáp, thối lui, mở mắt ra nhìn Tiêu
Lan, Tiêu Lan cười rộ lên, Diên Mi cọ cọ hắn, tựa hồ đã quên chuyện mới
vừa nói, ôm lấy cổ hắn, học bộ dáng Tiêu Lan lúc trước ngậm hôn
môi hắn, không tới hai cái Tiêu Lan đã đổi khách thành chủ, đắm chìm vào nụ hôn.
Thân thể Tiêu Lan nghiêng về phía trước, đầu lưỡi thăm
dò đi qua dây dưa cùng Diên Mi, Diên Mi mềm nhũn cả người, lưng đã gần
dán vào gối đầu, đang quấn quýt triền miên, Tiêu Lan chợt thấy đầu lưỡi
chợt tê lên một cái, hắn dở khóc dở cười lùi người lại, ở trên môi Diên
Mi liếm liếm, thấp giọng nói: “Nàng mà cũng sử dụng mỹ nhân kế?”
Diên Mi không biết hắn nói “Mỹ nhân kế” là cái gì, chỉ hỏi: “Nghe lời chưa?”
Tiêu Lan khàn khàn giọng, cười nói: “Rồi.”
Diên Mi liền hừm một tiếng, lại đi vắt khăn nhỏ cầm tới, nghiêm túc nói: “Ta nói chàng, chàng khôngnghe.”
”Rồi”, Tiêu Lan dụi dụi vào ót nàng, “không đùa nàng nữa, tiếp tục lau.”
Diên Mi thưởng cho hắn vẻ mặt “coi như chàng thức thời”, cầm lấy cổ
tay hắn tinh tế lau, lau đến vết thương, chỗ kia đã ra thịt mới, đúng là thời điểm ngứa, Diên Mi lại lau rất cẩn thận, Tiêu Lan mím môi, ngứa
ngáy lại ngứa ngáy, nhưng không đợi hắn nhịn xuống cơn ngứa ngáy
này thì Diên Mi đã pháthiện ra một thứ, - - phía dưới vết thương
có một viên nhỏ đáng yêu.
Diên Mi nháy mắt mấy cái, duỗi ngón tay ra vê vê, Tiêu Lan lập tức run lên, Diên Mi lấy làm lạ hỏi: “Đau?”
Tiêu Lan không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể rầu rĩ ừ một tiếng.
Diên Mi để sát vào nhìn kỹ, cũng không có bị thương, Tiêu Lan vội túm nàng lên: “không cho nhìn nữa, rất tốt.”
Mắt Diên Mi khẽ mở to, nghĩ một lát, lại cười rộ lên, tay nàng xoa xoa lên
mặt hắn, xem xét tường tận thần sắc Tiêu Lan, thấy vẻ mặt Tiêu Lan như
đau lại không phải đau, liền lắc lư đầu nói: “không nghe lời nữa, liền
phạt chàng đau.”
Tiêu Lan ấn tay nàng lại, nghiến răng: “Nàng chờ đó cho ta, sau này, sau này...”
Nhưng mà Diên Mi mới mặc kệ hắn chuyện gì sau này, giãy tay ra mò xuống dưới
quần lót hắn, cònđang ẩm ướt liền cau mày nói: “Cởi, đổi.” nói xong liền động thủ muốn cởi, Tiêu Lan sợ hết hồn, trênmặt đỏ lên, nhưng trọng
điểm của Diên Mi căn bản không phải suy nghĩ trong đầu hắn,
nhìn một tayhắn nắm lấy tay mình giữ chặt bên hông thì phiền muộn nói:“Quần áo ướt, sẽ ngã bệnh!”
”Nàng đi lấy cái mới đi”, Tiêu Lan vội nói, “Ta bây giờ liền đổi.”
Diên Mi kéo thùng gỗ dưới giường ra, trực tiếp cầm lấy cái quần mới ra, Tiêu Lan cũng chưa từng thay y phục trước mặt nàng, phương diện này thì da
mặt hắn còn chưa có dày đến vậy hơn nữa vừa rồi sợ nàng trông thấy...
khụ, muốn bảo nàng nhắm mắt lại, nhưng Diên Mi lại không nghĩ vậy, kỳ
quái nhìnhắn, Tiêu Lan chỉ đành phải một tay che mắt nàng một tay cầm
lấy quần, Diên Mi bất mãn, ôm cái quần vào trong ngực: “Che mắt làm cái
gì?”
”Sau này sẽ nói cho nàng biết”, Tiêu Lan thương lượng, “Mi Mi ngoan...”
Diên Mi phình miệng, đến cùng vẫn đưa tay ra, Tiêu Lan dùng tay dùng chân
cởi cái quần ướt ra, toa xe thấp, căn bản không đủ cho hắn đứng thẳng
người, rất lao lực, Diên Mi không nhìn thấy, hai tay còn lộn
xộn, đang đổi đến một nửa thì thình lình nghe thấy cửa khoang xe bị gõ
hai cái, giọng Mẫn Hinh ở phía ngoài gọi: “Phu nhân, ta có thể
vào không?”
Tiêu Lan:...
hắn đang rất chật vật, nghe thấy giọng mình từ trong hàm răng chen lấn ra một chữ, “Cút.”
Mẫn Hinh khổ hề hề ở bên ngoài hứng gió, bây giờ thật sự là không muốn
cùng một xe với Tiêu Chân nên chỉ có thể làm như không nghe thấy lời
Tiêu Lan, hướng về phía khe hở của cửa xe nhỏ giọng nói: “Phu nhân chớ
vội, ta ở bên ngoài canh chừng cho các ngươi, hiện tại hết thảy đều
tốt, không việc gì.”
Tiêu Lan một tay mặc xong quần lót, hận không thể một cước đá nàng bay về lại Bộc Dương.
Diên Mi xoay người, nhìn hắn đã mặc tốt lắm, chẳng biết tại sao nhất định
phải che mắt mình, suy nghĩ một chút chợt có chút hiểu rõ, tiến đến bên
lỗ tai hắn thì thầm: “Lan ca ca, đừng xấu hổ.”
Tiêu Lan: “...”
Diên Mi nói xong thì đi lấy băng mới, sờ sờ chỗ ngồi lúc nãy, ẩm ẩm, liền ngồi vào một chỗ khác rồi vỗ vỗ bên cạnh: “Đến.”
Tiêu Lan chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh nàng, Diên Mi cầm lấy đầu băng, lại
thổi thổi trên da thịt mới của hắn sau đó mới giúp hắn quấn chặt, vừa
mới băng xong, Tiêu Lan đã ấn nàng xuống trên giường, hung hăng
hôn một trận.
Mẫn Hinh ở bên ngoài bị gió lạnh thổi đến mặt mũi
tê cóng, thấy Tiêu Lan khom lưng đi ra thì vội pha trò nói: “A, Hầu
gia đã ra rồi.”
Tiêu Lan lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, gọi người coi ngựa tới, đổi lại cưỡi ngựa.
Lúc ra biên giới Giang Đô thì còn có một vài đội nhân mã phòng thủ, bất quá bọn họ không phí sức, Hàn Lâm ở phía trước dẫn người đánh tan bọn
chúng, tám vạn nhân mã liền trực tiếp tiến thẳng.
đi thẳng hướng đông qua nam Duyện Châu, nam Từ Châu, ngày đêm không ngừng, sau năm ngày bốn đêm, tiến vào địa giới Kim Lăng.
Thành đông dựa vào núi Chuông, từ núi Chuông lại đi về phía nam liền có thể
trực tiếp tiến vào Nhạc Du Uyển, lúc bọn họ đến, Trình Ung cùng Hoắc
thị đã chờ nửa ngày ở trên núi, - - Hoắc thị đi trễ hơn bọn họ ba ngày,
nhưng do bọn họ quần áo nhẹ hành lý đơn giản, chỉ có Trình Ung dẫn đầu
bốn mươi mấy người, Hoắc thị và Mẫn Hành giả trang làm mẫu tử, bởi vì
dọc theo đường đi an phận, thêm Tiêu Lan ở phía trước bọn họ
dẫn đi sự chú ý, đám người Trình Ung không phải kiểm tra gì, thuận lợi
qua sông, còn nhanh hơn bọn họ một chút.
Tiêu Lan hạ lệnh cắm
trại ngay tại chỗ, nghỉ ngơi và hồi phục một đêm thật tốt, ngày thứ hai
vượt qua núi Chuông, xa xa đã có thể trông thấy tường cao của Nhạc Du
Uyển.