Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những người ở đây cũng nghĩ đến việc này, Tô Niên Niên vội lấy 25 đồng từ 75 đồng ra đưa cho thư ký: “Bác Hàn, con giao tiền lại cho ông, chờ anh hai trở về ông giao lại cho anh ấy, bằng không thì con lo lắng Lão Phu nhân sẽ quên mất.”
Tô Niên Niên chỉ còn một tí nữa nói rõ là Lão Phu nhân tham tiền của anh hai.
Vương Tiểu Lệ thấy lão tam lấy tiền ra, không cam lòng cũng bỏ ra 25 đồng, cô ta không muốn bị người khác nói, nhà lão tam đúng là củi gạo mà vấy bẩn muối ăn, sao lại đưa nhiều như vậy.
“Mẹ, mẹ cho bao nhiêu.”
Nhìn bộ dáng ti tiện của Vương Tiểu Lệ, Tô Niên Niên buồn cười chết đi được, sao cô ta lại đâm chọc Lão Phu nhân như vậy.
“Tôi cho năm mươi.” Lão Phu nhân chen ngang nhét tiền vào tay bí thư, Lão Phu nhân tức giận muốn hôn mê, để bà ta cầm cho lão nhị không được hay sao, sao lại giao cho một người ngoài, hơn nữa lúc đó bà ta còn có thể cho 25, lão nhị khẳng định sẽ không nhận tiền của bà già như bà ta, bây giờ lại giao ra nhiều như vậy.
Đều do tiện nhân Vương Tiểu Lệ, đầu bà ta tức giận muốn hôn mê.
Bí thư cũng bị chiêu trò của Tô Niên Niên làm cho choáng váng, nhưng vẫn tiếp thu được, toàn thôn đều biết Lão Phu nhân bất công, nếu để tiền trong tay bà, thì lão nhị cũng đừng nghĩ lấy được một phân “Được rồi, một trăm đồng này chờ thằng thứ hai về thì tôi sẽ giao cho cậu ta trước mặt mọi người.”
“Đúng rồi, bác Hàn, phân gia xong con cùng Niên Niên sẽ dọn ra ngoài, chính là nhà Hàn Đại Phát bên cạnh nhà Xuyên Tử, con muốn thông báo cho bác một tiếng, anh cả con cũng đã đồng ý rồi.” Hàn Thanh Minh lên tiếng nói với Hàn Bang Quốc.
“Được rồi, dù sao cũng không ai ở, bất quá hai cô cậu chỉ cần dọn dẹp lại một chút, cả một thời gian dài không có người ở cũng không cách nào cho người ở được.” Hàn Bang Quốc vừa nghĩ đã đồng ý.
Lão Phu nhân lại càng không có ý kiến, mắt bà ta thanh tịnh, bà thật muốn nhìn xem, rời khỏi bà già này, một nhà lão tam có thể sống thành cái dạng gì.
_________
Cuối cùng cũng phân gia, Tô Niên Niên cực kỳ vui vẻ, nhưng thấy nhà mình có chút nhỏ, hơn nữa Hàn Thanh Minh cũng nói nơi này rất hẻo lánh, bình thường không có ai tới, rốt cuộc thì cô có thể quang minh chính đại ăn cái gì!
“Nếu sớm biết các con phân gia, mẹ đã để anh cả tới đây, như vậy cũng có thể giúp các con dọn dẹp một chút.” Triệu Hiểu Mai thở dài, nơi này điều kiện quá kém, không biết bảo bối nhà bà có thể ở được hay không.
“Không cần đâu mẹ, đợi lát nữa Xuyên Tử tới đây giúp bọn con thu dọn lại một chút.” Mấy ngày hôm trước Hàn Thanh Minh đã nói với Xuyên Tử.
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đã tới, bọn họ mới vừa tới được một lúc thì Xuyên Tử đã dẫn một đám đàn em của anh ấy tới đây.
“Anh ba, nếu biết anh nhanh như vậy đã dọn đi thì em đã dọn dẹp trước cho anh rồi.” Xuyên Tử bước tới vỗ vai Hàn Thanh Minh, anh ba của anh cuối cùng cũng tới đây.
Dư Quang nhìn thấy Tô Niên Niên với cha mẹ cô cũng ở đây, Xuyên Tử có bảo anh ba anh ấy coi vợ mới này như bảo bối, nên anh ta cũng không thể tụt lại phía sau: “Chị dâu ba, chú, thím.” Gọi một cách vô cùng chân thành.
Tô Niên Niên cảm thấy lúc anh ta gọi dễ nghe hơn Hàn Lập Hạ nhiều.
“Ay.” Triệu Hiểu Mai rất thích tiểu tử có tinh thần như vậy, so với Hàn gia Hàn Lập Hạ thì khá hơn nhiều, ba gậy mà cũng không chịu được.
“Bao nhiêu tuổi rồi, có vợ chưa?” Triệu Hiểu Mai nhiệt tình hỏi.
“Dạ con chưa có đâu, nếu thím thấy người nào thích hợp thì để ý giúp con, cứ nhìn anh ba là thấy ánh mắt thím tốt như thế nào rồi.”
“Xuyên Tử đúng không, con đến đây thím đây cũng tìm cho con một người tốt, người có thể để con bao bọc.” Triệu Hiểu Mai vui vẻ nói, tiểu tử này nói chuyện rất hay.
Một già một trẻ ở chung rất hớn hở vui vẻ, Hàn Thanh Minh có chút hâm mộ, anh không biết dỗ người.
Nhà Hàn Đại Phát không nhỏ, phòng cũng không ít, một đám người lục đục dọn dẹp cả buổi trưa, mới miễn cưỡng có thể để người vào ở.
Tô Niên Niên ở Hàn gia có ít đồ, phân gia vẫn chưa mang đến, bốn người đi một chuyến mang đồ lại đây, nồi bát cái muôi chậu của Lão Phu nhân đều giấu kín mít, hơn nữa cũng ít, Tô Niên Niên cũng không muốn lấy, Hàn Thanh Minh cũng nói, anh có biện pháp.
Hiện tại mới biết được cái mà được gọi là biện pháp của anh chính là!
Của nhà Xuyên Tử! Dọn sạch!
Nhìn Xuyên Tử, vị nhân sĩ Hàn Thành tiếng tăm nào đó, cầm cái nồi trên tay, trong ngực ôm chén, một tay còn cầm thêm gia vị.