Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 16: Chương 16: Một Trăm Đồng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cảm nhận được hơi ấm phía sau lưng, Hàn Thanh Minh run lên, đứng thẳng người che khuất tốt cho Tô Niên Niên.

“Phản rồi, đây là muốn tạo phản sao, các người không còn muốn nghe bà già là tôi đây nữa chứ gì, lão tam, sao tôi lại nuôi dưỡng ra thứ như cậu chứ, lão đại, lão tứ, mẹ của các con đang bị hai thứ đồ vật này khi dễ đến chết đây này.” Lão Phu nhân gào thét, vỗ đùi, trực tiếp ngồi xuống sân.

Hàn Lập Xuân không chịu nổi Lão Phu nhân ầm ĩ, liền lên mặt thể hiện dáng vẻ anh cả trước mặt Hàn Thanh Minh: “Lão tam, sao có thể nói mẹ như vậy, còn em dâu nữa, mau xin lỗi mẹ đi.”

Lão tứ Hàn Lập Hạ cũng oán giận nói: “Anh ba, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, không chịu nổi bị ức hiếp đâu.”

Hàn Thanh Minh trầm mặt, Lão Phu nhân ngoài việc chữa anh hết cà lăm ra, còn lại không làm cho anh một cái gì, còn có chính do bọn họ như vậy nên Lão Phu nhân mới mỗi lần không hài lòng bọn họ một cái liền tức giận, lúc đó tất cả mọi người lại đều phải nghe theo bà.

Không nên tức giận, không nên tức giận, sinh khí ốm đau không có người chăm sóc, nếu tôi tức giận theo ý muốn của ai đó, không chỉ tổn hại tinh thần mà còn tốn công, Tô Niên Niên mặc niệm trong lòng.

“Lão Phu nhân, hiện giờ con không muốn cãi nhau, chúng ta vào phòng giải quyết, anh cả cũng không muốn bị người ngoài chế giễu đâu.” Anh cả Hàn coi trọng thể diện, đụng một cái là xong.

Quả nhiên, Hàn Lập Xuân túm Lão Phu nhân hung hổ vào phòng.

“Nói đi, mẹ muốn giải quyết thế nào. Chúng ta vào thẳng vấn đề.” Lão Phu nhân chắc chắn đang kìm nén chủ ý xấu, phải để bà nói ra, Tô Niên Niên mới có thể làm bà câm nín được.

“Cô là đồ móng lợn gì vậy, cô gả vào Hàn gia, thì phải nghe tôi, cô nhìn xem có con dâu nhà ai mà không biết nấu cơm không, nói ra thì làm người khác chê cười, cô không nấu cơm, hai chị dâu cũng bị cô làm liên lụy, như vậy đi, nếu cô không nấu cơm, cùng với lão tam mỗi tháng giao ba đồng tiền cơm, để chị dâu cả cùng em dâu tư của cô không nói tôi đối xử bất công.” Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trừng trị Tô Niên Niên, lại nói mẹ Tô Niên Niên thương cô như vậy, Lão Phu nhân không tin trước khi xuất giá lại không cho cô tiền?

Cô đã nói rồi, thì ra đúng là đang chờ cơ hội để áp bức cô.

“Được rồi, ba đồng thì ba đồng.” Tô Niên Niên nói.

Những người khác nghe cô thẳng thắn như vậy rất ngạc nhiên, ba đồng không phải số lượng nhỏ.

Hàn Thanh Minh không nói gì, nếu ba đồng tiền đổi được cho cô ngủ thêm được một chút thì cũng rất đáng giá.

Lão Phu nhân ngẩn người, quả thực đồ móng lợn này giấu diếm tiền.

“Đến đây, Lão Phu nhân, con và người tính, vừa mới gả vào con đã cho người một trăm đồng tiền, cái này người nhớ rõ đúng không, một trăm chia ba là được 33 tháng, còn thừa một đồng thì tặng cho người.” Tô Niên Niên nói một tràng như đang bố thí, chỉ cần được nghỉ ngơi, sức chiến đấu của cô cũng không phải dạng vừa.

Hàn Thanh Minh cúi đầu cười, biết ngay cô không dễ dàng chịu thiệt.

Lão Phu nhân đã sớm quên chuyện một trăm đồng tiền cưới, lúc đấy ưng ý nhiều lễ vật, nhưng bà mối đã tiết lộ cho bà ta, tiền lễ hỏi đưa cho gia đình nhà mẹ của tân nương tử đã đáp ứng, thời điểm đó bà ta đòi hỏi cũng rất thuận lợi, không nghĩ tới hiện tại Tô Niên Niên lại tính sổ với bà ta.

“Cô nói cái rắm gì vậy, đây là tiền của tôi, liên quan gì đến cô.” Thật buồn cười, sao bà ta có thể để tiền bị tiêu dần cho một tiểu nha đầu này được.

“Trí nhớ người đây thật không tốt, đây là tiền lễ hỏi của con, người nghĩ thử nếu con nói chuyện này ra ngoài, người ta có châm chọc ngườiHàn gia chúng ta hay không, Hàn gia lại còn là trưởng thôn, đến lúc tuyển chọn lại lần nữa, người ta nói, ai nha. Mẹ chồng Hàn gia đoạt lễ vật của con dâu, loại tiền này mà cũng cướp được, lỡ đâu trở thành tiền tham ô thì lúc đó phải làm sao.” Tô Niên Niên diễn xuất rất thật, trong đầu cô cũng còn một ít thông minh.

Anh cả Hàn vừa nghe xong liền luống cuống, trong thôn có không ít người có ý kiến với anh ta, năm tới là đến kỳ hạn trưởng thôn của anh ta, anh ta còn muốn tranh cử tiếp “Mẹ, em dâu ba nói rất có lý.”

Chị dâu cả Hàn bắt đầu sợ hãi, ở trước mặt người khác cô ta vẫn luôn ra vẻ là vợ của trưởng thôn, nếu nam nhân nhà cô ta không được làm nữa, người trong thôn không biết sẽ coi cô ta thành cái gì, không được không được: “Mẹ, bằng không vẫn để con cùng em dâu thứ tư làm, lúc em dâu ba chưa tới cũng như thế mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.