Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 9: Chương 9: Phích Nước Nóng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chị dâu cả Hàn kinh ngạc nhìn Tô Niên Niên mê hoặc nói với bộ mặt nghiêm nghị, Chị dâu cả Hàn cũng đang phân vân: “Có chuyện này sao? Sao chị chưa từng nghe qua.”

Sao có thể nghe qua chứ, tôi vừa mới nghĩ ra, sao cô có thể nghe qua.

Trong lòng là vậy, nhưng ngoài mặt Tô Niên Niên vẫn nghiêm túc gật đầu: “Trước khi xuất giá, mẹ em có nói, không thể vì tâm địa bản thân không tốt mà đi hại người khác.”

“Vậy quên đi, em dùng trước vài năm đi rồi nói sau, thiếu chút nữa là em dâu ba hại Cường Cường.” Chị dâu cả Hàn hậm hực đi, cô ta không quan trọng nhưng đại nhi tử lại là mạng sống của cô ta, nếu xảy ra việc gì đó, Lão Phu nhân có thể kêu Hàn Lập Xuân hưu cô ta.

Vương Tiểu Lệ vỗ bắp chân, không được, trở về phải hỏi mẹ cô ta, sao lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy được, hình như cô ta còn cầm cây lược gỗ khi Đại Nha cách vách mới gả tới đây, Bảo sao Cường Cường nhà cô lại kém Văn Văn nhà tứ gia, ngày mai cô ta liền đem trả.

Tô Niên Niên nhìn Chị dâu cả Hàn đi ra ngoài, tính hẹp hòi, tôi còn không chữa được cho cô sao.

Muốn mượn đồ của cô, đạo hạnh còn chưa đủ đâu.

________

“Lão tam, vợ mới cưới của anh như thế nào?” Xuyên Tử chạy đến hỏi.

“Còn phải nói sao, cậu xem anh ba hăng hái thế kia, không biết buổi tối hôm qua thoải mái như thế nào đâu?” Hàn Hồng Tinh cười không có ý tốt.

“Tất cả đều cút đi.” Mặt Hàn Thanh Minh cứng nhắc, đuổi cậu ta biến đi để cậu ta không thể lôi cô vào, anh sẽ không để người khác trêu ghẹo cô.

“Này lão tam, cưới được vợ liền không còn giống như lúc trước, nói một câu liền không vui, chắc là sợ buổi tối bị đuổi khỏi giường.” Thím Từ cao giọng nói.

“Sao, bà bò dưới gầm giường nhà người ta à?” Thím của Hàn Thanh Minh đi đến, bà chướng mắt bộ dáng Từ Tiểu Thúy này lâu rồi, miệng không chốt, cả thôn này ai chẳng biết, toàn bộ Hàn gia thì bà ta thích nhất là Hàn lão tam. Đừng tưởng bà không biết bà ta còn muốn gả con gái của mình cho Hàn lão tam.

Các thím xung quanh cười vang.

Từ Tiểu Thúy náo loạn không còn mặt mũi, trả lời: “Mẹ ruột người ta còn chưa nói gì đâu, bà cười cái gì?”

Mọi chuyện phía sau Hàn Thanh Minh cũng không nghe rõ, anh cãi nhau cho tới bây giờ đều không thắng, lại càng không muốn phản ứng lại những người này, vợ anh tốt thì anh biết là được.

“Lão tam.” Hàn lão gia nhìn về phía anh.

“Cha, làm sao vậy?”

“Nếu đã cưới vợ thì cùng người ta sống thật tốt.” Đối với đứa con này Hàn Lập Quân không phải là không áy náy, nhưng nếu ông cứ một mực che chở cho anh, lão bà lại cãi lộn khiến cả gia đình cũng không yên ổn.

Vì cả gia đình, ông chỉ có thể theo bà.

“Được.” Nếu cha anh không nói thì anh cũng sẽ sống tốt với cô, nếu cô đã gả cho anh thì anh có nghĩa vụ phải đối xử tốt với cô, hơn nữa, chính bản thân anh cũng muốn đối xử tốt với cô.

Cũng không biết cô ở nhà có nhàm chán không.

Không trách được, nam phòng vốn dĩ không dành cho người ở, căn bản ánh nắng mặt trời không chiếu vào được, quá ẩm ướt, Tô Niên Niên tỉnh lại có chút không thoải mái.

Không có đồng hồ, cũng không biết mấy giờ, Hàn Thanh Minh còn chưa trở về.

Thật đói, khi nào ăn cơm trưa vậy. Tô Niên Niên đi ra rửa mặt, liền thấy không biết là con của lão đại hay lão tứ đang chơi bùn, thật bẩn.

Tô Niên Niên không muốn nói gì, lỡ đâu nói làm cho con nhà người ta khóc, cha mẹ nó trở về lại giao chiến với cô, thật không đáng a.

“Ai da, ngươi đừng dùng miệng liếm.” Cô vốn dĩ không muốn quản, nhưng thật sự nhịn không được.

“Mợ ba, mẹ con nói nói người còn lười biếng hơn mẹ con.”

Phi, không muốn quản, tôi lười liên quan cái rắm gì đến Lý Xuân Miêu nhà cô.

Tô Niên Niên hít sâu một hơi: “Đây là bùn không thể ăn, sẽ bị tiêu chảy.”

“Anh cả nói với con là ăn rất ngon, rất giống bánh bột ngô.”

Thằng nhóc đầu gấu Hàn Chí Cường này.

“Vậy ngươi ăn đi.”

“Tô Niên Niên, sao chị lại có thể để cho đứa nhỏ ăn bùn?” Lý Xuân Miêu muốn đánh cô, nhưng Hàn Thanh Minh lập tức kéo cô ra phía sau anh.

“Mẹ, mẹ nghe thấy không, cô ta muốn cho đứa trẻ ăn bùn.”

“Lão tam, sao người lại tàn nhẫn như vậy, sao có thể cho một đứa nhỏ như vậy ăn bùn.” Hàn Chí Văn chính là vận mệnh của cô ta nên cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đồ móng lợn Tô Niên Niên này được.

Tô Niên Niên mỉm cười, tôi TM.

“Mẹ, việc này mẹ phải hỏi Chí Cường, là nó bày Chi Văn ăn, hơn nữa, con từng đọc qua sách, sách nói trẻ con sẽ không làm nếu không được cho phép, nhưng nó vẫn khăng khăng làm, nếu mẹ không tin con thì có thể hỏi Văn Văn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.