Kim Bài Đả Thủ

Chương 91: Chương 91




CHƯƠNG 94

“Giao thừa rồi, tại sao anh không về?”

Dương Lỗi hỏi.

“Không mua được vé.”

Phòng Vũ hút thuốc.

“Anh Tử đâu, cô ấy cũng không tới được sao?”

Phòng Vũ không trả lời.

Dương Lỗi không hỏi nữa. Pháo bông nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng gương mặt của hai người.

“Lần trước tôi gọi điện thoại, chắc làm em khó xử lắm nhỉ.”

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Phòng Vũ thấp giọng nói.

“Tôi không có ý gì khác. Chỉ muốn gặp em thôi.”

Cú điện thoại kia, Phòng Vũ gọi với tâm trạng mâu thuẫn và đắn đo. Gọi xong hắn lại hối hận, lẽ ra hắn không nên gọi, nhưng hắn không thể khống chế bản thân mình.

“Lần sau trở về, không biết là khi nào. Trước khi đi muốn gặp em một lần.”

Giọng nói của Phòng Vũ trầm thấp, rõ ràng.

“Anh vốn không có ý định gặp tôi trực diện, đúng không. Nếu không dạo trước trở về Giang Hải sao lại không lộ diện.”

Dương Lỗi hiểu chứ.

Phòng Vũ im lặng một lát.

“Tôi sợ em thấy mất tự nhiên.”

Dương Lỗi nhìn pháo bông thi nhau thắp sáng trời đêm. Pháo bông bây giờ cao cấp hơn nhiều so với thời hắn còn bé, từng quầng sáng rực rỡ không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, khiến Giang Hải như hỏa thụ ngân hoa.

hỏa thụ ngân hoa: thành ngữ dùng để hình dung cảnh tượng giăng đèn kết hoa hoặc cảnh đêm rực rỡ pháo bông đầy trời.

“Đêm thiên hi năm đó, tôi cũng ngồi ở đây.”

Đêm hôm ấy, hắn ngồi ở chỗ này, nghe tiếng đốt pháo, nhìn pháo bông đến rạng sáng.

“Tiếng đốt pháo đó, đến bây giờ nghe thấy nó là tôi lại chịu không nổi.”

Dương Lỗi gảy điếu thuốc, hắn nói thật lòng, bây giờ hắn ngán nhất là nghe tiếng pháo nổ.

“Chúng ta đã hẹn nhau rồi, chờ anh được thả ra, tối hôm đó chúng ta đi đốt pháo, đốt một trăm tám chục cái luôn. Anh còn nhớ không.”

“Nhớ.”

“Pháo bông hôm đó cũng không khác hôm nay là bao.”

Tối hôm đó, hắn muốn ở bên Phòng Vũ biết bao nhiêu, muốn ngồi chung một chỗ, cùng nhìn pháo bông đầy trời.

Ngày này đến muộn ba năm. Hiện tại, bọn họ ngồi ở đây, cũng nhìn pháo bông như thế, nhưng vật đã đổi sao đã dời.

“Đêm hôm đó, tôi hận anh lắm đấy.”

Dương Lỗi bình thản nói.

“Nhưng sau này tôi lại nghĩ, tôi dựa vào đâu mà hận anh. Chuyện tình cảm, bản thân mình làm sao khống chế được, anh đâu có gì sai.”

Năm đó, đừng nói bọn họ chưa từng hứa hẹn gì với đối phương, cho dù có hứa hẹn đi chăng nữa cũng không có gì vĩnh viễn không thay đổi. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc tình. Trong đời người dài đằng đẵng, nó chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.

“Có lẽ anh không tin, nhưng tôi hiểu năm đó anh nghĩ thế nào. Anh muốn tốt cho tôi, tôi biết chứ. Anh là dạng người gì, người khác không hiểu, tôi có thể không hiểu sao.”

Nếu không hiểu, vậy khác gì nói Dương Lỗi hắn yêu lầm người.

“Tôi biết mấy năm qua, trong lòng anh luôn cảm thấy thiếu nợ tôi. Tôi muốn nói cho anh biết, anh đừng cảm thấy thiếu nợ tôi làm gì. Anh chẳng nợ tôi gì cả. Mọi chuyện đã qua rồi. Nếu anh cứ để trong lòng cũng không có ý nghĩa gì…”

Dương Lỗi nói…

Phòng Vũ không nói lời nào.

Dương Lỗi hút một hơi thuốc, rồi mới mở miệng lần nữa.

“Anh với Anh Tử giận nhau à?”

Dương Lỗi đã sớm nhìn ra. Hắn đâu phải là kẻ ngốc. Đêm giao thừa, Phòng Vũ chui rúc trong phòng tối một mình, không ăn cơm, không bật đèn, nằm lẻ loi trên chiếc giường kia. Ba năm qua, ba năm Phòng Vũ bặt vô âm tín, bây giờ Phòng Vũ đột nhiên trở lại, không kỳ lạ sao? Nếu thật sự phải về nhà mừng năm mới, dựa vào năng lực của Phòng Vũ, lẽ nào không tìm được cách? Cho dù không về được, chẳng lẽ không biết nghĩ cách đón vợ sang đoàn tụ?

Phòng Vũ có vẻ không muốn nhắc tới ba năm qua. Dương Lỗi biết, cho nên không hỏi thêm nữa.

Dương Lỗi cảm giác được, Phòng Vũ sống không được tốt.

“Anh ở phía Nam, có phải không được thuận lợi không.”

Dương Lỗi thoáng do dự, hỏi.

“Không có gì.”

Phòng Vũ nói.

Một người lưng mang tiền án ở nơi đất khách xa lạ, vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại không có bối cảnh gì, mặc dù có hai người bạn lính xuất ngũ giúp đỡ, nhưng muốn gầy dựng sự nghiệp ở nơi không có chút vốn liếng nào bằng hai bàn tay trắng, làm sao dễ dàng như nói miệng được.

Ba năm qua, có lẽ Phòng Vũ ở phía Nam không được hoành tráng như những gì người ta truyền nhau ở Giang Hải. Dù vậy, Dương Lỗi cũng không hỏi nhiều.

Phòng Vũ tâm cao khí ngạo, có lòng tự trọng rất mạnh. Vả lại sau bảy năm, Phòng Vũ quả thật càng trầm tính hơn. Từ khi gặp lại đến nay, Phòng Vũ gần như chẳng nói được mấy câu. Trải qua cuộc sống trong lao ngục, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ đã thay đổi.

Việc này liên quan đến lòng tự tôn của đàn ông, Dương Lỗi sẽ không truy hỏi đến cùng.

“Nếu có gì khó xử mà tôi giúp được, cứ nói một tiếng.”

Dương Lỗi nói.

“Đừng xem tôi như người ngoài.”

Phòng Vũ gật đầu.

Dương Lỗi đưa số điện thoại di động cho Phòng Vũ.

“Phòng Vũ, hai chúng ta là anh em. Đời người có được mấy lần bảy năm chứ, những chuyện thế này không cần để bụng làm gì, đợi đến khi bảy tám chục tuổi lại hối hận. Anh có gia đình rồi, hãy sống hạnh phúc với Anh Tử. Anh cũng đừng lo lắng cho tôi, tôi không còn là con nít nữa, tôi tự biết sống sao cho tốt.”

“Căn nhà này, lúc đầu tôi thuê là vì muốn giữ lại một kỷ niệm. Dần dà thuê mãi thành quen, cho nên không bỏ nữa. Qua Tết, khu vực này sẽ bị hủy, xây mới lại toàn bộ. Anh thấy đó, mọi thứ đều tiến về phía trước, nếu chúng ta cứ lùi về sau thì kỳ quá.”

“Hôm nào rủ đám anh em ra tụ tập. Nếu nhà máy của anh thật sự làm ăn không được, vậy thì đóng cửa đi, trở lại Giang Hải, đưa gia đình về luôn. Giang Hải mới là nơi của anh, đừng vì tôi mà cảm thấy khó xử khi về đây…”

Dương Lỗi nói…

Lúc ra về, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ chừng nào đi.

Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc, nói, qua Tết.

Dương Lỗi dừng một lát rồi nói, uống rượu mừng xong hẵng đi, anh cũng quen Phương Mai mà.

Dương Lỗi biết, nếu hai người muốn dẹp bỏ khoảng cách để quay lại làm bạn, có một số việc không cần phải lảng tránh.

“Mùng ba, là sinh nhật anh.”

Dương Lỗi vẫn chưa quên.

Vào năm 95 trở về trước, chẳng ai thấy ngày sinh của Phòng Vũ có gì đặc biệt, nhưng vào năm 2002, tất cả thanh thiếu niên ở Trung Quốc đều biết, đó chính là lễ tình nhân.

Ngày 03/01/2002 Âm lịch là ngày 14/02/2002 Dương lịch.

“Chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”

Hôm mùng ba, Dương Lỗi đặt một phòng riêng tại khách sạn Đông Phương.

Phương Mai cũng có mặt. Nghe nói hôm nay là sinh nhật Phòng Vũ, Phương Mai bảo bữa cơm này cô mời, cô cũng muốn gặp Phòng Vũ một lần.

Phương Mai hỏi Dương Lỗi, cô đổi sang dịp khác mời Phòng Vũ có phải tốt hơn không. Dương Lỗi nói, không có gì, đi chung đi.

Phòng Vũ đến rất đúng giờ, hắn mặc áo khoác da màu đen, tôn lên vóc dáng cao gầy, vạm vỡ, sạch sẽ mà lạnh lùng. Từ khi Dương Lỗi gặp lại Phòng Vũ đến nay, Phòng Vũ dường như chỉ mặc quần áo màu đen.

“Phòng Vũ, đã lâu không gặp. Tôi không được mời mà cũng đến, anh đừng trách tôi nha.”

Phương Mai thoải mái chào hỏi Phòng Vũ.

Trước đó Dương Lỗi đã dặn dò Phương Mai, đừng nói mấy lời thừa thãi, cũng đừng hỏi Phòng Vũ chuyện mấy năm qua.

Thật ra không cần Dương Lỗi dặn dò, với sự thông minh của Phương Mai, cô quá hiểu Dương Lỗi nghĩ gì, cô sẽ không nói những lời không nên nói.

Phương Mai là một cô gái hiểu lòng người, cô sẽ không vạch trần vết sẹo của người khác, cũng sẽ không chà đạp nỗi khổ tâm của Dương Lỗi. Cô chỉ đau lòng cho Dương Lỗi, đến nước này rồi mà vẫn một mực nghĩ cho Phòng Vũ.

“Từ khi nghe nói anh trở về, tôi vẫn luôn muốn mời anh ra ngoài tụ họp. Chúng ta đã lâu không họp mặt rồi, nào, hôm nay tôi làm chủ, cạn một ly! Vì… vì chúng ta trông vẫn chưa già!”

Phương Mai nâng ly rượu, sảng khoái nói.

So với mấy năm trước Phòng Vũ gặp cô lần đầu, Phương Mai bây giờ quyến rũ hơn nhiều, càng có nét thùy mị của phụ nữ trưởng thành. Đó là kiểu phong tình mà thời thiếu nữ không thể so sánh được.

Ba người nâng ly cụng nhau.

“Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.”

Phòng Vũ lịch sự khen ngợi. Hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ năm đó của Phương Mai.

“Đừng có chọc tôi, tôi là gái lỡ thì rồi, còn đẹp đẽ gì nữa, dưa leo già quét sơn xanh, giả bộ nai tơ thôi!”

Phương Mai biết bữa cơm hôm nay phải trông cậy vào mình để khơi dậy bầu không khí, cho nên nói luôn mồm.

“Cô ấy biết hôm nay sinh nhật anh nên đòi đến cho bằng được. Tùy cô ấy vậy.”

Dương Lỗi giải thích với Phòng Vũ.

Phương Mai quan sát Phòng Vũ, cười cười.

“Phòng Vũ, anh thì ngược lại, càng ngày càng đẹp trai đó nha. Nếu anh không phải là hoa đã có chủ, chắc chắn làm đám con gái mê chết.”

Phương Mai cũng không ngờ, Phòng Vũ đã lập gia đình rồi mà chẳng hề có dấu hiệu phát tướng của đàn ông đã kết hôn, cũng không cho người ta cảm giác yên bình và an ổn. Trái lại, trên người hắn vẫn mang hơi thở chỉ có ở người giang hồ như nhiều năm về trước, cộng thêm một chút tang thương và chín chắn, pha trộn thành một loại khí chất càng thêm trầm lắng và nguội lạnh.

“Nào, ly này mừng ba người chúng ta xa cách lâu ngày có dịp gặp lại, chúc Phòng Vũ sinh nhật vui vẻ!”

Phương Mai cố gắng khiến bầu không khí thật thoải mái.

Phòng Vũ uống cạn ly rượu, Dương Lỗi cũng uống cạn.

Phương Mai là người ở bất cứ đâu cũng không tẻ nhạt, cô nói năng biết chừng mực, thỉnh thoảng lại trêu đùa một hai câu, chủ đề khéo léo mà không đề cập đến cái gì đặc biệt, chỉ nói một vài đề tài nhẹ nhàng, không làm cho Phòng Vũ và Dương Lỗi thấy lúng túng. Phương Mai nói mình đang chơi một trò chơi, rủ Phòng Vũ có rảnh vào chơi chung.

“Dương Lỗi thì không được, ở bộ đội không cho chơi game, nhưng cho dù chơi được, kỹ thuật của cậu ấy cũng thấy mà ghê, đánh tiểu yêu còn không xong, đừng nói là lão quái.”

Phương Mai cố ý chê bai trình độ của Dương Lỗi.

“Cậu khiêm tốn một chút được không? Là tớ nhường cậu thôi.”

Dương Lỗi phối hợp với Phương Mai để khơi dậy bầu không khí.

“Cậu nhường tớ cái gì? Chẳng phải lần nào tớ cũng phải tốn máu đi cứu cậu sao?”

“Đó mà gọi là cứu à?”

“Sao lại không, tớ nói phải là phải.”

“Ừ ừ, cậu nói sao cũng được.”

“Đừng có chống chế nữa, muốn thắng tớ còn sớm lắm!”

Phương Mai nói đùa. Hai người đấu võ mồm đã thành thói quen.

“……”

Phòng Vũ im lặng nghe bọn họ cãi qua cãi lại.

Dương Lỗi tiện tay gắp trứng gà trong salad qua một bên, từ nhỏ hắn có một tật xấu là không thích ăn lòng đỏ trứng, chỉ ăn lòng trắng trứng. Phương Mai tinh mắt nhìn thấy, gắp trứng gà trong đĩa của hắn, dùng muỗng nhỏ khoét lòng đỏ trứng, tự mình ăn hết, sau đó thả lòng trắng trứng vào chén của Dương Lỗi. Dương Lỗi nhìn thoáng qua, thuận miệng gắp lên ăn.

Từ nhỏ Phương Mai đã biết Dương Lỗi có tật xấu này, lúc hai người ăn cơm cũng thường làm như vậy, sớm đã thành quen, làm rất tự nhiên.

Phòng Vũ nhìn bọn họ.

Hôm nay là lễ tình nhân, trong nhà hàng có rất nhiều cặp đôi, những bản tình ca da diết được phát đi phát lại, nhà hàng còn tỏ ra rất thân thiết, dùng loa chúc các cặp tình nhân đang dùng bữa lễ tình nhân vui vẻ.

Đúng lúc ba người ngồi đây không nói chuyện, trong phòng lặng thinh một lát, vậy nên cũng nghe thấy.

“Xin lỗi, hôm nay không cho hai người đón lễ đàng hoàng rồi.”

Phòng Vũ nói.

Năm nay là thời điểm truyền thông thương mại bắt đầu dốc sức lăng xê lễ tình nhân, quảng cáo tuyên truyền khắp đường phố, Phòng Vũ cũng biết hôm nay là ngày gì.

“Tôi mời hai người một ly. Hôm nay làm hai người tốn kém rồi, cảm ơn.”

Phòng Vũ bưng ly rượu lên.

“Nói gì vậy, anh khách sáo với chúng tôi làm gì?”

Phương Mai nói, nhưng Phòng Vũ đã nâng ly uống cạn.

“……”

Dương Lỗi và Phương Mai cũng uống cạn ly của mình. Ba người đột nhiên không biết nên nói gì.

“Chọn ngày rồi à.”

Phòng Vũ hỏi Phương Mai.

Phương Mai và Dương Lỗi vẫn chưa lĩnh giấy chứng nhận, chẳng qua Dương Lỗi đã dặn dò cô, đừng đề cập tới những việc này.

“Vẫn đang chọn ngày, người già mà, chú ý nhiều lắm.”

Phương Mai cười cười.

“Phòng Vũ, anh đừng đi vội, đến lúc đó ở lại uống ly rượu mừng đi. Tôi khỏi gửi thiệp mời cho anh nha, anh là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, cũng là bạn của tôi, không cần câu nệ làm gì.”

Phương Mai biết Dương Lỗi đã mời Phòng Vũ. Cô là người thông minh, hiển nhiên hiểu tại sao.

Dương Lỗi nghe rõ những gì Phương Mai nói. Lời này là hắn ngầm đồng ý cho cô nói, nhưng bây giờ tận tai nghe được, trong lòng chẳng rõ là cảm giác gì.

Phòng Vũ không trả lời, dừng lại một lát, lấy ra một cái hộp trong túi tiền.

“Tôi không có gì để tặng cho hai người. Đây là một tượng phật vàng, lúc trước anh Cửu cho tôi, nói là cầu gì được nấy, linh nghiệm lắm. Không đáng tiền, chỉ đem lại may mắn thôi.”

Phòng Vũ đưa cho Phương Mai.

“……”

Phương Mai có chút khó xử nhìn Dương Lỗi.

“Nhận đi.”

Dương Lỗi nói, gằn từng chữ…

Ở ngoài phòng có vài vị khách đi ngang qua, tình cờ nhìn thoáng qua bên trong, lập tức kêu ầm lên.

Cùng ngày hôm nay, đám bạn học thời cấp hai của Dương Lỗi và Phương Mai cũng tụ họp ở khách sạn Đông Phương ăn bữa cơm. Mấy người này nếu chưa kết hôn thì vẫn còn độc thân, lễ tình nhân rủ nhau ra ngoài ăn liên hoan. Hồi còn ở trường cấp hai, lớp bọn họ rất thân với nhau, sau khi tốt nghiệp thường xuyên hẹn nhau ra họp mặt và liên lạc nhiều lần. Hôm nay vốn dĩ cũng mời Dương Lỗi và Phương Mai, nhưng hai người đã hẹn với Phòng Vũ nên đành từ chối, không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng nhau ngay tại khách sạn Đông Phương.

“Hay quá ha, hai người các cậu không đi chung với bọn tớ, lén lút chạy đến đây đến đón lễ một mình nhá!”

Đám bạn học cũ chạy vào phòng la lối ầm ĩ.

“Chú rể sốt ruột cái gì, người ta đã là của cậu rồi, cho bọn tớ nhìn thêm một chút cũng tiếc à?”

Một người bạn trêu chọc.

“Đừng nói nhảm nữa! Đang đãi sinh nhật một người anh em.”

Dương Lỗi không ngờ lại đụng độ đám bạn học ở đây. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Phòng Vũ, bèn lên tiếng bắt chuyện.

Bọn họ không biết Phòng Vũ là ai, lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ còn ở cùng nhau, chưa từng gặp đám bạn học này trong giới.

Vốn dĩ chuyện Dương Lỗi và Phương Mai kết hôn, hai người chưa nói với bất kỳ ai, đa số người quen chỉ vỡ lẽ khi nhìn thấy tấm ảnh cưới, sau đó anh truyền tôi tôi truyền cô mới biết được. Thế nên khi đám bạn học biết chuyện, ai cũng trách Dương Lỗi và Phương Mai không biết suy nghĩ, chuyện lớn như thế mà chẳng chịu nói năng gì. Bây giờ đụng nhau tại đây, đám bạn học mới vừa đến, vẫn chưa chọn được phòng, thấy phòng của Dương Lỗi đủ lớn, thế là không nói hai lời nhập lại ngồi chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.