CHƯƠNG 95
Dương Lỗi và Phương Mai cũng hết cách, từ chối thẳng mặt thì không hay.
“Chú rể nha, cậu đúng là chẳng nể mặt gì cả! Chuyện vui lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, hôm nay đụng nhau ở đây, bọn này không tha cho cậu đâu!”
“Hai người các cậu thành thật khai báo đi, sao lặng lẽ lén lút thế hả, có phải ăn cơm trước kẻng rồi không! Ha ha ha!”
Cả đám bạn học phá lên cười, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc này.
“Ăn cơm trước kẻng cái gì, làm như ai cũng giống cậu vậy!”
Dương Lỗi gượng gạo đáp trả, liếc mắt nhìn Phòng Vũ. Từ khi đám bạn học vào ngồi chung, Phòng Vũ đã nhường chỗ cho bọn họ, qua ngồi ở một góc hẻo lánh.
“Đừng làm loạn nữa! Bạn tôi còn đang ở đây, hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh ấy!”
Nhìn Phòng Vũ lạc lõng ngồi một bên, trong lòng Dương Lỗi phiền muộn vô cùng.
“Người anh em, anh không biết đâu, hai đứa này hả, lúc học cấp hai đã cặp với nhau rồi! Mùi mẫn thấy sợ luôn!”
Một người bạn cười nói với Phòng Vũ.
Lúc học cấp hai, đúng là Dương Lỗi và Phương Mai rất gần gũi, người ngoài luôn xem bọn họ là một cặp, chỉ có bọn họ mới biết rõ nội tình.
“Đám bạn chúng tôi cũng nói hai đứa nó quá xứng đôi, cuối cùng bây giờ viên mãn rồi! Qua đây, các anh em, rót đầy cho Lỗi Tử nào!”
Bạn học không thèm hỏi ý kiến đã đổi cho Dương Lỗi một ly rượu lớn, rót đầy vung.
“Các cậu đừng có điên nữa, ngày mai Dương Lỗi phải trực ban đó, không thể uống nhiều.”
Phương Mai nói xen vào.
“Ối giời ơi, cô dâu còn chưa về nhà chồng đã xót chồng rồi! Hay là thế này đi, hai người uống một ly rượu giao bôi, bọn này cam đoan sẽ che chở cho ông xã cậu, không để cậu ta uống quá chén!”
Cả đám cũng ồn ào theo: “Giao bôi! Giao bôi đi!”
Phương Mai cũng khó xử, cô biết ngay trước mặt Phòng Vũ mà thế này, chắc chắn Dương Lỗi nóng máu lắm rồi.
“Trần Hạo, có giỏi thì hôm tớ kết hôn cậu vác xác tới đi, cậu muốn uống cái gì tớ cũng uống cho cậu xem!”
“Đợi ngày đó làm gì, hôm nay luôn đi! Phương Mai, trước đây cậu có ngượng ngùng gì đâu, cái hôm khiêu vũ ở trường ấy, bảo cậu hôn Dương Lỗi cậu chả hôn như thường à? Trước mặt vài trăm người luôn ấy chứ!”
“Ê ê, bây giờ người ta đâu còn như xưa nữa, gọi bà Dương mới đúng!”
“Bà Dương, nếu hôm nay hai người không chịu uống rượu giao bôi, vậy thì hôn một cái đi! Nếu bà không muốn làm, vậy để chồng bà uống hết ly lớn trên bàn đi, xem bà có đau lòng không!”
Một đám người hùa nhau chọc ghẹo.
“Được rồi! Tôi uống, mấy người đừng lộn xộn nữa!”
Dương Lỗi hết nhịn nổi, đứng dậy muốn uống.
Cả đám bạn học chờ xem kịch vui, Phòng Vũ đột nhiên đứng lên.
“Các anh em, tôi xin mượn hoa hiến Phật, hôm nay quen biết nhiều bạn như vậy, trước tiên xin kính mọi người một ly.”
Tất cả mọi người hơi sửng sốt, nhưng rồi cũng đành nâng ly lên.
Phòng Vũ uống cạn ly rượu, đặt xuống.
“Lát nữa Dương Lỗi còn phải đưa Phương Mai về nhà. Hôm nay là lễ tình nhân, nếu chuốc cậu ấy say quá, không đón lễ được, cô dâu sẽ trách tội mất. Các anh em, thứ lỗi đi.”
Lời này của Phòng Vũ có ý gì, cả đám người đều hiểu, ai cũng cười mờ ám.
“Có lý có lý!”
“Nhưng cũng không thể làm mọi người mất hứng được, thế này đi, hôm nay rượu cứ tính phần tôi, tôi uống thay cậu ấy, đảm bảo cho các anh em uống đã đời, được không.”
Dứt lời, Phòng Vũ cầm lấy ly rượu đầy vung trước mặt Dương Lỗi, ngửa cổ uống cạn.
“Tốt! Thẳng thắn lắm!”
Trên bàn rượu thường nhắm vào những người thẳng thắn. Cả bàn người đều nhìn Phòng Vũ.
“Lỗi Tử, người anh em này của cậu trượng nghĩa ghê! Được đấy chứ! Qua đây anh bạn, đầy ly nào!”
Ly của Phòng Vũ lại bị rót đầy rượu, đám bạn học càng thêm hào hứng.
“Anh đẹp trai, hôm nay xem biểu hiện của anh đó, tới đi!”
“Phòng Vũ!”
Phòng Vũ không cho Dương Lỗi ngăn cản, lại uống thêm một ly. Dương Lỗi bước tới chặn ly rượu của hắn.
“Mấy người đủ rồi chưa! Tửu lượng của anh ấy không tốt! Đừng điên nữa có được không? Đổi người đi!”
“Lỗi Tử, cậu che chở bà xã là đủ rồi, còn muốn che chở anh em nữa à, có chuyện tốt như vậy sao? Nếu không thì tự mình lên đi!”
Bạn học muốn đưa rượu cho Dương Lỗi, nhưng bị Phòng Vũ ngăn lại, nhận thay.
“Hôm nay không có chuyện của cậu ấy. Tôi đại diện.”
“… Phòng Vũ!”
Phòng Vũ chắn trước người Dương Lỗi, tiếp tục uống.
Lát sau bao nhiêu rượu đưa tới, Phòng Vũ đều nhận hết, không nói lời dư thừa, uống một hơi cạn sạch.
Nhìn điệu bộ của Phòng Vũ, cả bàn người đều sửng sốt. Bọn họ đã nhìn ra, người anh em này thật sự muốn gánh hết thay Dương Lỗi.
“Tốt, đủ đàn ông!”
Thấy Phòng Vũ chịu làm đến thế vì anh em, đám bạn học cũng thật lòng chịu phục. Bầu không khí sôi động hẳn lên, không ai tha cho Phòng Vũ, thay phiên nhau uống với hắn, ai đến Phòng Vũ cũng không từ chối, từng ly một cạn dần.
Lúc đầu Dương Lỗi còn ngăn cản, nhưng không ngăn được tốc độ của Phòng Vũ. Dần dà thấy Phòng Vũ cứ uống như vậy, Dương Lỗi chỉ im lặng. Dương Lỗi ngồi bên bàn, nhìn đám bạn vây quanh dụ dỗ Phòng Vũ, không nói lời nào.
“Dương Lỗi, cậu mau cản anh ấy đi!”
Phương Mai cũng nhìn hết nổi.
Dương Lỗi không nhúc nhích.
Phương Mai nhìn thoáng qua nét mặt của Dương Lỗi, Phương Mai cũng im lặng.
Càng uống càng say thì càng thích chọc ghẹo, đàn ông khó tránh nói mấy lời thô tục.
“Phương Mai, Lỗi Tử của bọn này là đàn ông đích thực đó, sao hả, chịu nổi không?”
“Biến qua chỗ khác đi!”
Phương Mai bực bội.
“Lỗi Tử cậu nói đi! Hai người ấy ấy chưa? Nói một câu nghe coi!”
Mấy người này uống say quá, lời nói bắt đầu không đúng chừng mực.
“Mẹ nó giỡn mặt đủ chưa?”
Dương Lỗi cau mày, sắc mặt tối sầm.
“Thoải mái chút đi! Đừng làm cô dâu mất mặt chứ? Có phải… không đủ mạnh không? Há há!”
Người nói chuyện thật sự đã uống quá chén.
“Mạnh lắm đấy!”
Nghe bọn họ mỉa mai Dương Lỗi, đầu óc Phương Mai nóng lên, cô buột miệng thốt ra.
Cả phòng như nổ tung…
Trong tiếng cười đùa ầm ĩ, Dương Lỗi nhìn về phía Phòng Vũ, Phòng Vũ uống đến mặt trắng bệch, không có gì biểu cảm gì…
“Hôn cái nào!”
Có người đẩy Phương Mai vào lòng Dương Lỗi, Phương Mai đứng không vững, ngã vào người Dương Lỗi.
Dương Lỗi đứng lên. Những người còn tỉnh táo đã nhận ra, Dương Lỗi phát cáu thật rồi.
“Thôi thôi, đừng quậy nữa đừng quậy nữa…”
Có người khuyên nhủ.
Mắt thấy Dương Lỗi sắp nổi điên, Phương Mai liếc sang Phòng Vũ, ngẫm nghĩ một lát, sau đó vịn Dương Lỗi hôn một cái.
“… !”
Dương Lỗi kinh ngạc, đẩy Phương Mai ra.
Giữa tiếng trêu ghẹo của đám bạn học, Phòng Vũ đứng dậy, ra khỏi phòng.
Nhìn Phòng Vũ bỏ đi, Dương Lỗi đẩy mọi người ra, vừa định đi theo thì bị kéo lại.
“Đừng chuồn chứ?”
“Bạn tôi uống nhiều quá, tôi đi xem thế nào!”
Dương Lỗi bình tĩnh nói, hất tay người nọ ra, đuổi theo sau.
“Không có gì đâu, kệ cậu ấy. Chúng ta ăn thôi!”
Phương Mai bình thản bắt chuyện với mọi người như chưa có gì xảy ra.
Phương Mai vừa mừng, vừa cảm thấy đắng chát…
Trong nhà vệ sinh, Phòng Vũ đang nôn thốc nôn tháo ở một gian.
Hắn không biết mình đã uống bao nhiêu. Tửu lượng của Phòng Vũ không tốt, người ta càng uống mặt càng đỏ, hắn càng uống mặt càng trắng.
Dựa theo tửu lượng bình thường của Phòng Vũ, Phòng Vũ đã say từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn ráng chống đi vào toilet. Mỗi khi uống say, nếu trong lòng không có gì vướng bận, hắn sẽ say mèm lăn ra bất tỉnh, nếu có, hắn sẽ bắt buộc bản thân gắng gượng hành động.
Lúc Dương Lỗi theo vào nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa của Phòng Vũ.
Dương Lỗi im lặng đi vào gian phòng nọ, vỗ nhẹ lên lưng Phòng Vũ. Bởi vì nôn mửa, lưng Phòng Vũ dưới tay hắn co giật liên tục, Dương Lỗi vỗ nhẹ từng cái, không nói gì cả.
Phòng Vũ chỉ lo uống rượu, hầu như không ăn món nào, lát sau toàn nôn ra nước chua, mỗi tiếng nôn của Phòng Vũ hệt như một nhát dao đâm vào tim Dương Lỗi vậy. Không ai rõ tửu lượng của Phòng Vũ hơn hắn, tối nay nhìn Phòng Vũ uống như thế, hắn biết Phòng Vũ đã uống quá sức mình, Phòng Vũ phải gắng gượng lắm mới không lăn đùng ra ngất.
Dương Lỗi xoay người đi ra ngoài, xin nhân viên phục vụ một ly nước ấm và khăn nóng, sau đó quay trở lại đưa ly nước tới bên miệng Phòng Vũ, cho hắn súc miệng. Phòng Vũ chống tường, đẩy Dương Lỗi ra, phất tay bảo Dương Lỗi về đi. Phòng Vũ cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng.
“… Tôi không sao…”
Giọng nói khàn khàn của Phòng Vũ truyền ra từ cổ họng.
“… Đi đi…”
Phòng Vũ muốn Dương Lỗi trở về.
Nhìn Phòng Vũ khom người đứng đó, Dương Lỗi trải khăn nóng ra, đưa cho Phòng Vũ.
“Đi đi!!”
Phòng Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ chằm chằm, không nói tiếng nào, cố sức đẩy tay Phòng Vũ ra, dùng khăn nóng lau mặt cho Phòng Vũ.
Dương Lỗi không nói một lời lau trán cho Phòng Vũ, lau khóe miệng, lau gương mặt gầy gò tái nhợt, lau vùng giữa đôi lông mày nhíu chặt của hắn…
Phòng Vũ không nhúc nhích, cứ nhìn Dương Lỗi như thế.
Dương Lỗi cầm khăn mặt đã nguội lạnh, lẳng lặng bước ra ngoài đổi cái khác.
Dương Lỗi vừa đi được vài bước, đột nhiên bị kéo ngược trở về.
Hắn bị siết chặt vào một ***g ngực, bị một hơi thở dồn dập bao phủ, Phòng Vũ kề sát mặt của hắn, ôm chầm lấy hắn…