CHƯƠNG 122 PN2: HOA MIÊU TIỀN TRUYỆN [2]
Trần Chí Cường là một người thật lòng thật dạ, mỗi khi đối xử tốt với ai đó, cậu sẽ chân thành đến mức khờ dại. Cậu bắt đầu khăng khăng một lòng với Vương Minh. Cậu không còn tâm trạng đến trường, mỗi ngày trong đầu chỉ có Vương Minh, nghĩ đến hắn lại ngây ngốc cười khúc khích. Buổi tối cậu thường lén lút chạy tới ký túc xá của Vương Minh, hai người vừa gặp mặt đã chờ không nổi mà ôm nhau ngã xuống giường.
Đôi lúc Vương Minh nhịn không được, sau khi tan học, mặc cho học sinh vẫn chưa ra khỏi cổng trường, hắn đã gọi Trần Chí Cường đến ký túc xá, hai người vội kéo rèm cửa sổ rồi ân ái một cách nhiệt tình và gấp gáp. Vương Minh nhanh chóng đè Trần Chí Cường xuống giường, hết thúc lại bắn vào cơ thể của cậu, bọn họ hôn nhau say đắm, Vương Minh không chỉ một lần thâm tình thề thốt với Trần Chí Cường, nói rằng hắn nhất định sẽ mãi mãi yêu cậu, bảo vệ cậu, không để cho bất kỳ ai tổn thương cậu. Trần Chí Cường cảm động đến rớt nước mắt, cậu ôm chặt lấy Vương Minh kêu anh Minh Tử! …
Vương Minh được khen thưởng, Trần Chí Cường muốn tặng quà cho hắn. Vương Minh thích hàng hiệu, Trần Chí Cường muốn mua sợi dây nịt hàng hiệu cho hắn, nhưng nếu vậy thì cần có một số tiền lớn. Trần Chí Cường không có tiền, lục lọi khắp nhà cũng không tìm được nhiều tiền như vậy. Trần Chí Cường không còn cách nào khác, cậu run rẩy đến công trường trộm dây cáp điện, muốn bán dây cáp điện đổi tiền.
Đây là lần đầu tiên Trần Chí Cường làm việc này, cậu rất căng thẳng, thế là bị bắt. Cậu bị công nhân ở công trường đánh cho một trận phải nhập viện, đã thế còn báo cho nhà trường học, bị nhà trường xử phạt nghiêm khắc.
“Sao em có thể đi trộm đồ chứ? Thật là mất mặt!” Vương Minh không vui chút nào.
“Em xin lỗi, anh Minh Tử…” Trần Chí Cường toàn thân đầy vết thương nằm trên giường bệnh, muốn nói nguyên nhân nhưng lại thôi. Cậu không muốn làm cho Vương Minh khó chịu.
“Em phải nghĩ cho anh chứ, em cũng biết em là học trò của anh mà, em làm vậy khác gì ném hết mặt mũi của anh?” Vương Minh sầm mặt.
Trần Chí Cường suy yếu nói xin lỗi, cậu cố mở cặp mắt sưng tấy đến mở không nổi, luôn miệng nói anh Minh Tử, em sai rồi, anh đừng giận… là em làm anh mất mặt…
Ngày mà chuyện giữa Vương Minh và Trần Chí Cường bại lộ, đến rất đột ngột.
Lúc Vương Minh đang hôn Trần Chí Cường đắm đuối ở trong phòng, một cô giáo hét lên khiến hai người giật mình.
Bọn họ quá sơ suất, không khóa trái cửa, cô giáo đến mượn đồ đẩy cửa ra.
Trong phòng hiệu trưởng, dưới sự tra hỏi nghiêm ngặt của các vị lãnh đạo trường học, Vương Minh mặt mũi tái mét chỉ vào Trần Chí Cường, nói cậu ta đột nhiên làm thế với tôi, không liên quan tới tôi! Tôi chẳng làm gì cậu ta hết!
Trần Chí Cường kinh ngạc nhìn Vương Minh. Vương Minh hệt như một người xa lạ, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.
Vương Minh giao tài liệu cho nhà trường điều tra, sau đó Trần Chí Cường thấy được hết. Vương Minh viết, lúc đầu là Trần Chí Cường chủ động tiếp cận hắn, quyến rũ hắn, bằng chứng là hầu như ngày nào cũng chạy đến ký túc xá tìm hắn với ý đồ dụ dỗ, nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối, đã vậy tính tình của cậu còn rất đàn bà, cậu vốn có khuynh hướng này, bằng chứng là các học sinh đều biết cậu ẻo lả…
“Anh ấy nói bậy! Nói bậy!!” Trần Chí Cường như phát điên, cậu bị các thầy giáo cưỡng ép ghìm lại, ánh mắt hiệu trưởng và các giáo viên nhìn cậu giống như nhìn thấy quái vật và rác rưởi vậy. Ánh mắt xem thường, khinh bỉ, chán ghét ấy, tựa như dao găm đâm vào tim Trần Chí Cường.
Trần Chí Cường bị xử phạt, Vương Minh cũng bị điều đi. Vương Minh đến nơi khác tiếp tục làm thầy giáo, nhưng còn chuyện của Trần Chí Cường lại lan truyền khắp trường học.
Từ đầu đến cuối, Trần Chí Cường vẫn không hé nửa lời về chuyện xảy ra đêm hôm đó, chuyện xảy ra vào đêm mưa kia. Đó là lời hứa của cậu, cậu cố chấp giữ gìn nó. Cậu mặc kệ bị xử phạt, cũng mặc kệ những kẻ đâm thọt nói xấu sau lưng mình, cậu muốn Vương Minh cho cậu một câu, một câu nói thật lòng, tài liệu đó không phải do hắn viết, những lời đó cũng không phải do hắn nói!
Trần Chí Cường đi tìm Vương Minh. Sau khi Vương Minh chuyển đi, Trần Chí Cường cũng không biết Vương Minh chuyển đi nơi nào, cậu tốn bao công sức mới thăm dò được trường học mà Vương Minh bị điều đến, cuối cùng cũng tìm được nơi ở mới của hắn. Lúc Vương Minh mở cửa nhìn thấy Trần Chí Cường, nét mặt như gặp phải quỷ, Vương Minh bỗng nhiên muốn đóng cửa, Trần Chí Cường chặn ngang đẩy cửa ra.
“Tại sao anh lại viết như vậy! Anh hãy nói không phải anh viết đi!!” Trần Chí Cường khóc, trong lòng cậu đã biết đáp án, nhưng cậu rất sợ đối diện với đáp án này.
“Cậu đừng có hại tôi nữa! Cậu hại tôi chưa đủ thảm sao?!” Vương Minh rống giận, Vương Minh túm lấy thân thể gầy yếu của Trần Chí Cường, muốn đẩy cậu ra ngoài.
“… Em hại anh? … Là em hại anh?” Trần Chí Cường thẫn thờ.
“Nếu cậu không có ý với tôi, tại sao lên lớp cứ nhìn tôi chằm chằm, tại sao ngày nào cũng chạy đến ký túc xá tìm tôi, rõ ràng là cậu muốn dụ dỗ tôi! Mẹ nó đừng có giả bộ ngây thơ nữa! … Rốt cuộc cậu muốn cái gì, nhiêu đây đủ không, cầm lấy đi! Chuyện này cho dù cậu nói ra cũng không ai tin, cậu không có chứng cứ, tôi chả việc gì phải sợ! Đừng tới tìm tôi nữa, tôi chưa muốn mất việc đâu!” Vương Minh dùng giọng điệu gắt gỏng che giấu sự hoảng sợ của mình, hắn vội vàng móc một xấp tiền trong bóp da, nhét vào tay Trần Chí Cường, dùng sức đẩy cậu ra khỏi cửa.
Trần Chí Cường ngơ ngác đứng ngoài cửa, trên tay nắm một xấp tiền giấy nhăm nhúm. Cậu cúi đầu nhìn xấp tiền, buông lỏng tay ra, giấy tiền đủ màu sắc rơi lả tả xuống đất.
Trần Chí Cường nở nụ cười, cậu cười ha ha, nước mắt chảy dài trên mặt cậu, thế nhưng Trần Chí Cường vẫn cười, nụ cười méo mó hệt như nắm giấy vò thành cục trong tay…
Trong trường học, Trần Chí Cường đi tới đâu đều có nam sinh kêu to, thằng bóng tới rồi tụi bây ơi!
Sau đó một đám nam sinh sẽ cười ầm lên, có người còn cất giọng the thé hỏi cậu, mông của mày có phải để cho thầy Vương thông không! Phía dưới có XX không đó! Có phải mày đi đái ngồi không? …
Trần Chí Cường bốc nắm cát xông lên, cậu liều lĩnh tấn công kẻ đầu têu, cho dù bị một đám nam sinh đè dưới đất đánh tơi tả, quyền cước như mưa nện xuống người, Trần Chí Cường vẫn giữ chặt tên đó không buông, cậu dùng đầu mình đập từng cái vào đầu hắn ta, mặc kệ người khác giẫm mạnh lên tay cậu hay cạy ngón tay của cậu, cậu cũng nhất quyết không buông, mãi đến khi trán cậu và tên đó đều chảy máu…
Trần Chí Cường đánh nhau bao nhiêu lần, nhập viện bấy nhiêu lần. Bố mẹ cậu đứng đầu giường chỉ vào cậu mà chửi, mày còn mặt mũi gặp người sao? Mày hại bọn tao ra ngoài không ngẩng đầu lên nổi!
Trần Chí Cường mặt không biểu cảm nằm đó, chết lặng nhìn trần nhà…
Buổi tối Trần Chí Cường đến trường, đột nhiên bị ai đó lao ra từ bóng đêm chặn ngang ôm lấy, kéo lê tới phòng học không người. Cái gã học sinh cấp ba cao to đó đè cậu dưới mặt đất, cởi quần cậu ra, Trần Chí Cường liều mạng phản kháng, nam sinh kia tát cái bốp vào mặt cậu, mắng to thằng bóng này mày giả bộ cái gì nữa! Mày đâu có thiếu người thông, không phải mày muốn có cái X chơi mày sao?
Trong lúc giãy dụa, Trần Chí Cường chụp được một cái ghế đập vào đầu nam sinh kia, cậu nhìn tay mình đầy máu, ngã ngồi dưới đất…
Trần Chí Cường bị đuổi học.
Trong khi hàng xóm láng giềng chỉ trỏ bàn tán mỗi ngày, Trần Chí Cường đóng cửa không ra ngoài, chỉ biết ngẩn người ngồi một chỗ. Biết bao lần cậu nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào cùng Vương Minh trước kia, nhớ những lời Vương Minh thề thốt với cậu, nhớ Vương Minh thâm tình nói thích cậu, yêu cậu. Trần Chí Cường nghĩ mãi cũng không hiểu, cùng là một người, tại sao lại thay đổi thất thường như vậy, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy, nhanh như vậy, sao có thể nói không nhận là không nhận. Cậu không tin, Vương Minh là một người tốt ơi là tốt, cậu không tin Vương Minh thật sự tuyệt tình như thế, cậu nghĩ Vương Minh có nỗi khổ tâm thôi, Vương Minh sợ mất việc, Vương Minh thích cậu mà, thích một người thì làm sao nói không thích là không thích được? Cho nên Vương Minh nhất định chỉ gạt cậu thôi.
Trần Chí Cường lại đi tìm Vương Minh. Cậu không mong chờ gì, không hy vọng có thể cùng Vương Minh quay lại như xưa, cậu chỉ muốn Vương Minh thừa nhận một lần nữa, thừa nhận hắn thật sự từng thích cậu, không phải dối gạt cậu.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi, cậu đã thấy đủ, cũng như có nghị lực để sống tiếp. Mặc kệ tương lai tàn tạ ra sao, là một đống bùn nhão hay rác rưởi, ít nhất cậu có thể tự nhủ với bản thân mình, có người từng thật lòng thích cậu, yêu cậu, quý trọng cậu.
Trần Chí Cường gõ nát cửa phòng Vương Minh, Vương Minh cũng không chịu mở cửa. Trần Chí Cường biết hắn ở trong phòng, Trần Chí Cường gân cổ kêu anh Minh Tử! Em biết anh ở trong đó! Em sẽ không bám theo anh nữa, chỉ cần anh cho em một câu thôi! … Anh cho em một câu, nửa đời sau em không đến làm phiền anh nữa!
Vương Minh ở trong phòng không có phản ứng gì, Trần Chí Cường không nhớ mình đã nói như thế nào, khóc như thế nào, cầu xin như thế nào, nhưng bất luận cậu van nài ra sao, Vương Minh cũng chẳng buồn phản ứng. Lát sau, Vương Minh chỉ mở cửa sổ tức tối ném ra một cái chai, Vương Minh mắng cậu đê tiện, bảo cậu cút! Bởi vì có người sống ở lân cận đang thò đầu ra nhìn xung quanh.
“… Anh nói anh thích em, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em, không để cho bất kỳ ai tổn thương em, lời này của anh bị chó ăn rồi sao?! … Anh gạt em đấy sao?!”
Trần Chí Cường khóc thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, ngón tay bấu chặt vào trong đất, bấu đến nỗi trong móng tay toàn là máu đen, cậu run lẩy bẩy dưới mưa, nhìn cánh cửa phòng đóng kín, trong lòng cậu tuyệt vọng khôn tả. Trần Chí Cường rút ra một con dao gọt trái cây, đó là con dao cậu lấy từ trong nhà, cậu run run cầm dao nhắm vào chính mình, khàn giọng kêu anh Minh Tử, anh ra đi, nếu anh không ra, em sẽ tự đâm mình, đâm đến khi anh đi ra mới thôi…
Trần Chí Cường kêu khản cổ, chảy hết nước mắt, cũng không đợi được Vương Minh ra ngoài. Trần Chí Cường tuyệt vọng tột cùng. Cậu run rẩy nắm chặt con dao, nhắm mắt lại, đâm vào người mình…
Đêm hôm đó, trước khi Trần Chí Cường tự đâm mình, cậu tan nát cõi lòng kêu một tiếng “anh Minh Tử ——!” Nghe người ta nói, tiếng kêu ấy hết sức khủng khiếp và thê lương, tựa như ác quỷ gào khóc, khiến cho những người sống lân cận nghe được không rét mà run, thậm chí còn có người nói, cho dù qua đêm đó thật lâu, tiếng kêu ấy vẫn còn vất vưởng quanh đây như âm hồn bất tán, làm cho mọi người nghĩ đến mà sởn tóc gáy.
Trần Chí Cường mất máu, được cứu về một mạng.
Những người sống lân cận sợ xảy ra án mạng, đưa cậu đến bệnh viện. Trần Chí Cường vừa ra viện đã vào phòng tạm giam, cảnh sát nói cho cậu biết, Vương Minh tố cáo cậu quấy rối, tàng trữ vũ khí với ý đồ bất chính, dùng dao đe dọa nghiêm trọng đến an toàn tính mạng của hắn.
Trần Chí Cường mặt không biểu cảm mà nghe, ký tên, lẳng lặng ngồi chờ sau song sắt.
Cậu tựa vào vách tường lạnh lẽo, nhìn bầu trời qua ô cửa nhỏ hẹp.
Vết thương của cậu vẫn còn quấn băng dày cộm, truyền đến từng cơn đau nhức.
Nhưng mà, Trần Chí Cường sẽ không bao giờ đau đớn nữa.