CHƯƠNG 123 PN2: HOA MIÊU TIỀN TRUYỆN [3]
Không lâu sau, trong giới giang hồ ở Giang Bắc xuất hiện thêm một tên côn đồ. Hắn có thân hình gầy yếu, cử chỉ như con gái, là thứ dị loại.
Có lần hắn đi trên đường, vài nam sinh nhìn thoáng qua kêu ầm lên ủa đây không phải là chị Trần sao? Cái mông của chị Trần vẫn còn vểnh quá cơ! Chị lại bị ai thông cái…
Chữ mông còn chưa thốt ra, Trần Chí Cường đã không nói lời nào bước tới. Trên mặt Trần Chí Cường không có biểu cảm gì, hắn đưa tay ra sau lưng kéo vạt áo lên, rút ra thứ gì đó sau hông, trong khi chưa ai kịp phản ứng, lưỡi dao bất chợt đâm vào vai kẻ nói chuyện, máu phun xối xả…
Mấy nam sinh sợ ngây người, bị dọa đến độ ngây như phỗng. Trần Chí Cường đạp lên người nam sinh nọ, rút dao ra múa may trước mặt đối phương, hời hợt hỏi vừa rồi mày gọi ông đây là gì?
Cả đám người hoảng hốt nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào…
Trần Chí Cường cười lớn, giữa những gương mặt sợ hãi, nụ cười của hắn rạng rỡ như mùa xuân.
Vài năm sau, tại Giang Bắc, thủ lĩnh đám du côn tên là Hoa Miêu.
Vào thập niên 90 ở Giang Hải, muốn gia nhập xã hội đen, muốn lăn lộn ra thành tựu, lăn lộn ra địa bàn, lăn lộn ra uy phong và tên tuổi, chỉ có một con đường: tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với người khác, tàn nhẫn hơn với chính mình.
Hoa Miêu tàn nhẫn thế nào, những tên côn đồ lớn nhỏ ở Giang Bắc, không ai dám không nể mặt hắn. Trong toàn thành phố, mặc kệ những vị đại ca như Yến Tử Ất và La Cửu có dữ dằn đến đâu, chỉ cần đến Giang Bắc thì cũng xem như giẫm vào địa bàn của Hoa Miêu.
Hoa Miêu là biệt hiệu của hắn. Khi đó Hoa Miêu mới hơn hai mươi, hắn giữ lại mái tóc dài gợn sóng, luôn mặc quần áo sặc sỡ, chẳng hề kiêng kị tư thái đàn bà của mình, càng có người dùng ánh mắt khác thường dò xét hắn, hắn lại càng tỏ ra ẻo lả, chẳng những không che giấu mà còn táo tợn hơn. Mỗi khi nhắc đến Hoa Miêu, người dân ở Giang Hải đều lộ ra vẻ mặt quái dị, chẳng qua không ai dám trêu chọc hắn, bởi vì Hoa Miêu ẻo lả là thế, nhưng chỉ có những người từng qua lại với hắn mới biết đằng sau vỏ bọc bên ngoài là một kẻ hung tàn, độc ác và liều mạng đến cỡ nào.
Thời gian dần trôi, không còn ai biết Hoa Miêu tên thật là gì. Mọi người đều gọi Hoa Miêu Hoa Miêu, cái tên Trần Chí Cường đã chìm vào quên lãng.
Bản thân Trần Chí Cường cũng sắp quên cái tên này. Có một lần bị bắt vào cục, khi cảnh sát nghiêm khắc quát Trần Chí Cường cậu biết điều một chút đi! Trần Chí Cường còn sửng sốt hồi lâu.
Cái tên này xa xôi hệt như quá khứ của hắn, và cũng nát như bùn từ lâu rồi, chính Hoa Miêu cũng quên rằng mình từng có một cái tên nghiêm chỉnh như thế.
Có một ngày, Hoa Miêu dẫn các anh em chém người trở về, trên đường gặp được Vương Minh.
Vương Minh vẫn còn làm thầy giáo, Vương Minh và một cậu học trò sóng vai đi bên nhau, Vương Minh che dù cho cậu ta, cúi đầu thân thiết nói cười với cậu, nam sinh kia thanh tú xinh xắn, gọn gàng sạch sẽ, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Vương Minh sáng rỡ và đầy sùng bái.
Hoa Miêu nhìn cảnh tượng này, tựa như nhìn cả cuộc đời trước của mình.
Hoa Miêu đi tới, đứng chắn đường Vương Minh. Hoa Miêu hỏi Vương Minh, thầy còn nhận ra em không?
Vương Minh nghi hoặc và mê man quan sát hắn. Hoa Miêu tóc dài đứng dưới mưa, gò má thon gầy có vết sẹo, trên áo còn vết máu loang lổ do ban nãy đi chém người.
Vương Minh e ngại lắc đầu.
Hoa Miêu cười nói, thầy nhìn kỹ lại xem.
Vương Minh nhìn kỹ Hoa Miêu, sắc mặt dần dần thay đổi, gã khiếp sợ, hốt hoảng nhìn Hoa Miêu, mặt cắt không còn giọt máu…
Ở sâu trong hẻm nhỏ, Vương Minh bị dọa đến bủn rủn tay chân, cả người run như cầy sấy, gã ôm chân Hoa Miêu khóc lóc cầu xin, nói thầy sai rồi Chí Cường, thầy xin lỗi, thầy sai thật rồi, em làm ơn tha cho thầy đi! Năm đó thầy cũng bất đắc dĩ thôi… ! Thầy sợ mất chén cơm, sợ hủy hoại thanh danh, bố mẹ nuôi thầy học đến đại học đâu dễ dàng gì, thầy không thể phá hỏng mọi thứ như vậy được… ! Chí Cường… không phải em rất thích thầy sao? Thầy cũng thích em lắm, thầy thật sự thích em! Mấy năm qua chưa có ngày nào thầy không nghĩ đến em, thầy nói thật lòng đó, em tin thầy đi!
Mặt mũi Vương Minh tèm lem nước mắt, gã ôm chân Hoa Miêu gào khóc, miệng cứ nói không ngừng, thân thể run lẩy bẩy dưới những mũi dao bầu. Hoa Miêu cúi đầu nhìn Vương Minh, nhìn người đàn ông mà khi hắn vẫn còn là Trần Chí Cường, khi hắn vẫn còn là một cậu học trò nề nếp, hắn từng dùng ánh mắt sùng bái và cảm kích dõi theo gã, hắn trao hết niềm tin cho gã, hâm mộ mọi thứ về gã, hắn còn hy vọng trong tương lai, mình sẽ trở thành một người tốt như gã, cũng làm thầy giáo như gã, đứng trên bục giảng như gã, mỉm cười với cậu học trò cần lắm một người thầy giống như mình năm nào…
Dao trong tay Hoa Miêu xẹt qua gương mặt giàn giụa nước mắt của Vương Minh, Vương Minh sợ đến độ không nhúc nhích nổi, cảm giác được vật lạnh lẽo kia tới gần mình, gã ngẩng đầu khẩn cầu nhìn về phía Hoa Miêu, để rồi đối diện với cặp mắt giăng đầy tơ máu của hắn.
“… Cút… !!”
Vương Minh chạy vắt giò lên cổ.
Hoa Miêu đứng dưới mưa, ngẩng đầu cười ầm ĩ, các anh em của hắn không dám tới gần, ai cũng cho rằng hắn điên rồi.
Tiếng cười của Hoa Miêu vừa bén nhọn vừa khó nghe, không ai biết Hoa Miêu đang cười hay đang khóc.
Hoa Miêu cười đến không dừng lại được, hắn cười bản thân mình từng trao hết con tim cho một kẻ như thế, cười Vương Minh lúc trước đã nói đúng, là do hắn quá đê tiện, tất cả đều là lỗi của hắn.
Nhưng Hoa Miêu cũng cảm ơn Vương Minh, nếu không nhờ Vương Minh, hắn sẽ không thể thoải mái và thẳng thắn thấy rõ mình là người thế nào, mình muốn cái gì, hay muốn sống thế nào thì sống thế nấy.
Hắn yêu đàn ông, bẩm sinh cũng được, không phải bẩm sinh cũng được, hắn chấp nhận hết. Hắn sẽ không sống như Vương Minh, đến chết cũng không dám xé bỏ tấm da trên mặt.
Trong nhóm người cùng loại, Hoa Miêu bị đàn ông làm, và cũng làm cả đàn ông. Sau này hắn mới biết, người như bọn họ gọi là đồng tính luyến ái. Hắn cũng biết bọn họ không mắc bệnh tâm thần, cũng không có vấn đề về đầu óc. Hoa Miêu sống phóng túng không gò bó, tùy tâm sở dục (làm theo ý mình muốn). Hắn cảm thấy cuộc sống quá ngắn ngủi, muốn đối xử với bản thân tốt một chút, những người như bọn họ, hôm nay nhắm mắt có lẽ không thấy được ánh dương ngày mai, cần gì phải lừa gạt bản thân. Hắn lên giường với người khác, cũng có duy trì quan hệ cố định với vài người, đến rồi đi, chia tay rồi tái hợp, Hoa Miêu cảm thấy chuyện này rất bình thường, hết sức bình thường.
Hoa Miêu từng nói với người trong giới, giữa đàn ông với đàn ông có tình yêu chứ, tình yêu đó vượt qua vật chất, vượt qua dục vọng, là tình yêu thuần khiết nhất, không vụ lợi nhất.
Lời này là một sinh viên nói với Hoa Miêu, Hoa Miêu nghe rất chăm chú, khắc ghi vào lòng. Trong lòng Hoa Miêu vẫn còn chút gì đó của Trần Chí Cường, một chút ngu ngốc, thật lòng thật dạ, hướng tới ánh sáng, đấu tranh để được tin những điều mình muốn tin.
Người khác nói, tình yêu cái gì chứ, vậy mày đã gặp tình yêu chưa?
Hoa Miêu nói, sớm muộn gì bố mày cũng sẽ gặp được.
Hoa Miêu nghĩ, cả đời mình có thể gặp gỡ tậm mấy nghìn người. Trong số mấy nghìn người đó, hắn không tin ai cũng như Vương Minh.
Hắn sẽ không bị rác rưởi che mắt lần nữa. Trước giờ hắn chưa từng nếm trải tình yêu, chẳng qua là vì hắn chưa gặp được mà thôi.
Ông trời đã quyết định số mệnh của mỗi người. Hoa Miêu không trách quá khứ, đó là số mệnh.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn không tin số mệnh nữa. Sau này, số mệnh của hắn nằm trong tay chính hắn, không phải trong tay ông trời.
…
Hoa Miêu bị đánh ngã lăn lóc trong góc, chẳng còn chút sức lực để đứng lên. Hắn chưa bao giờ phục một ai, nhưng lần này, hắn bị đánh cho phục rồi, phục sát đất luôn rồi.
“… Mày tên gì?”
Hoa Miêu nằm dưới đất, hỏi người đàn ông mặc áo sơmi trắng.
“Phòng Vũ.”
Giữa tầm nhìn hỗn loạn, Hoa Miêu thấy áo sơmi trắng dẫn người bỏ đi, còn hắn thì lẩm bẩm cái tên này.
Phòng Vũ, Phòng Vũ…
Thì ra là Phòng Vũ.
Mẹ kiếp!
Hoa Miêu nở nụ cười.
Hoa Miêu lao vào đám người, dao bầu trên tay vung vẩy những chuỗi máu tươi, không chỉ bắn lên mặt người khác mà còn bắn lên cổ chính hắn. Hoa Miêu không chút do dự xông về phía những mũi dao sáng loáng, mặc kệ chúng đang bổ về phía mình, hai mắt hắn đỏ sậm, giống như muốn liều chết vậy. Hắn muốn giành miếng địa bàn Giang Bắc khó nuốt này cho Phòng Vũ, đó là tâm ý của hắn đối với Phòng Vũ. Hoa Miêu đạp ngã một kẻ đang chém anh em của Phòng Vũ, dao nhọn đâm tới, ống tuýp nện xuống vai Hoa Miêu, trước mắt Hoa Miêu biến thành màu đen, thế nhưng hắn vẫn gắt gao che chắn cho người bị chém.
Đó là người của Phòng Vũ, hắn phải bảo vệ anh em của Phòng Vũ.
Dao bầu hệt như lũ bão đâm về phía hắn, Hoa Miêu cắn răng chịu đựng, đột nhiên bị ai đó kéo ra sau lưng. Máu tươi văng lên, nhuộm đỏ áo sơmi của Phòng Vũ.
Hoa Miêu ngơ ngác nhìn người thay mình cản mũi dao, nhìn Phòng Vũ mặt không biểu cảm dùng bả vai rướm máu nâng nửa ống thép lên, quét ngang một cái, làm cho đám người kia phải dạt ra xa.
Phòng Vũ rống vào mặt Hoa Miêu: Cậu điên à! Tại sao lại không né?
Hoa Miêu nói, em muốn bảo vệ anh em của anh.
Phòng Vũ nói, mẹ nó cậu cũng là anh em của tôi!
Lúc đến bệnh viện, cả người Hoa Miêu toàn là máu. Ở trong xe, Phòng Vũ trông chừng hắn. Hoa Miêu muốn nói gì đó, Phòng Vũ lại bảo, không cần nói gì hết, nằm yên đi.
Hoa Miêu khàn giọng nói, anh Vũ, lưng em đau quá, anh bế em được không?
Phòng Vũ bế hắn lên, Hoa Miêu tựa đầu lên vai Phòng Vũ, máu của hắn nhuộm đỏ ngực áo của Phòng Vũ. Hắn nhìn Phòng Vũ dùng áo chặn ngay miệng vết thương của mình, nghe nhịp tim mạnh mẽ truyền tới từ ngực Phòng Vũ.
Phòng Vũ vụng về lau máu trên mặt Hoa Miêu, Hoa Miêu cười hề hề, cười như một thằng ngốc.
“Cười cái gì?”
Phòng Vũ chẳng hiểu gì hết.
“Anh Vũ… em đáng giá.”
“Đáng giá cái gì?”
Phòng Vũ cảm thấy Hoa Miêu bị đánh đến đầu óc lú lẫn rồi.
Hoa Miêu cười ha ha, không trả lời, hắn tựa vào ***g ngực rắn chắc của Phòng Vũ, mỉm cười nhắm mắt lại, dường như có thể ngửi được mùi hoa quế.
Thật nhiều năm về trước, lúc hắn còn rất nhỏ, lúc hắn vẫn còn là một cậu học trò thanh tú, hắn đi vòng quanh sân trường, say sưa ngửi mùi hoa quế ngọt ngào trong không khí.
Đó là mùi vị tinh khiết nhất, là độ tuổi đẹp nhất trong đời hắn.
Cho đến bây giờ, chưa từng có người nào dùng mạng của mình che chở cho hắn.
Anh biết không, anh Vũ, em đáng giá.
Chỉ cần lúc này thôi, cả cuộc đời em, đáng giá.
Đáng giá.
Hoa Miêu tiền truyện hoàn