Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không! Chúng tôi mua một phần, bởi vì chúng tôi đi ăn cùng Tô tổng mà, lúc đi ra, lại vừa khéo nghĩ đến cô, cho nên liền thuận tiện mua cho cô.”
Tô Bắc bán tín bán nghi nhìn qua Vân Phàm.
“Được rồi, vậy chúng ta đi vào chung đi!”
Vân Phàm tranh thủ gượng cười khoát khoát tay.
“Không được không được! Tô tiểu thư, tôi đã ăn ở khách sạn rồi, cô hãy mau đi vào ăn đi, tôi có việc đi trước!”
Vân Phàm nói xong, liền quay người rời đi như chạy trốn.
Nhìn theo bóng lưng Vân Phàm có chút chật vật, chạy trối chết.
Trong lòng Tô Bắc thấy là lạ.
Nhất là vừa nghĩ tới, mình muốn phải ở cùng Lộ Nam, trong nội tâm cô liền càng thêm khó chịu.
Mấy ngày nay trong nhà, bầu không khí giữa hai người đã rất quái dị.
Bây giờ ăn một bữa cơm cũng phải ngồi cùng với nhau, cô thực sự sợ mình tiêu hóa không tốt.
Nhìn chằm chằm cửa văn phòng Chủ tịch hồi lâu.
Rốt cục Tô Bắc lấy dũng khí, cất bước đi qua.
Nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lộ Nam hơi dùng sức, bút trong tay chọc thủng một nhát trên văn kiện.
Anh vội vàng luống cuống đưa tay khép văn kiện lại, mở một văn kiện khác ra.
Anh làm ra vẻ chăm chú xem văn kiện, lúc này mới trầm giọng nói.
“Vào đi!”
Tô Bắc nghe thấy âm thanh, đẩy cửa vào.
Trông thấy Lộ Nam chăm chỉ làm việc, khuôn mặt Tô Bắc có chút run rẩy.
Nghiêm túc như vậy!
Không coi ai ra gì như thế!
Thật đúng là khiến cô lau mắt mà nhìn a!
Có điều bình tĩnh xem xét.
Người đàn ông chăm chỉ làm việc rất đẹp trai, câu nói này nhưng được sinh ra để dành cho Lộ Nam vậy.
Cô ho nhẹ hai tiếng, lúc này Lộ Nam mới chậm rãi ngẩng đầu.
Anh bình tĩnh mở miệng.
“Tới rồi à, đến ăn cơm đi.”
Tô Bắc nhìn thức ăn đặt trên bàn làm việc của Lộ Nam, méo méo miệng, trực tiếp đi qua.
Cô vừa cầm thức ăn lên, đã nghe thấy giọng của Lộ Nam vang lên lần nữa.
“Cầm đi, ngồi sang bên ghế sô pha ăn!”
Tô Bắc không chớp mắt nhìn anh.
“Không thể mang xuống tầng ăn sao?”
Cô luôn cảm thấy, ở chung với Lộ Nam trong một không gian khép kín, trong lòng của cô không được bình tĩnh.
Lộ Nam lành lạnh nhìn cô một cái.
“Tô Bắc, cô giả ngu hay là ngu thật vậy, cô mang theo đồ ăn ra ngoài từ trong phòng làm việc của tôi, cô cảm thấy người khác sẽ nghĩ như thế nào, tôi mang riêng cho cô à?”
Nhìn ánh mắt chất vấn của Lộ Nam, Tô Bắc lập tức ỉu xìu.
“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thật sự không nghĩ tới điều anh nói, vậy tôi ăn ở chỗ này đi!”
Lúc này Lộ Nam mới hài lòng gật đầu.
“Ừm, ăn cơm đi, tôi thuận tiện nói cho cô chút chuyện.”
Tô Bắc ngẩn người, anh muốn nói chuyện với mình.
Bảo sao anh bảo mình lên tầng ăn.
Có điều giữa bọn họ có chuyện gì đáng nói sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tô Bắc, giọng của Lộ Nam không nhịn được chìm chìm.
“Đừng suy nghĩ nữa, mau chóng ăn cơm đi!”
Tô Bắc “A” một tiếng, cầm đồ ăn đi đến chỗ ghế sô pha.
Lộ Nam nhìn thấy cô ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, lúc này mới khép văn kiện lại, chầm chậm mở miệng.
“Tối nay chúng ta sẽ về nhà, nhớ kỹ, sau khi trở về, một số chuyện, nhất định phải thông minh nhanh nhạy một chút, tuyệt đối đừng để lộ, bằng không, đời này cô cũng đừng hòng ly hôn!”
Nét mặt Tô Bắc co lại.
Đây là anh đang uy hiếp mình sao?
Cả đời không ly hôn?
Anh nghĩ hay lắm!
Cô hừ lạnh một tiếng, ăn một miếng cơm lớn.
“Anh yên tâm, tôi không sẽ lộ ra sơ hở, ngược lại là anh, đến lúc đó đừng quá ghét bỏ Lộ phu nhân tôi đây, nếu không dù tôi muốn diễn cũng không biết diễn kiểu gì!”
Lộ Nam nhìn cô.
“Mau ăn xong cơm trong miệng cô rồi nói tiếp, về phần chỗ tôi, cô căn bản không cần lo lắng, trước kia trong nhà tôi như nào, sau khi trở về, cũng sẽ không thay đổi!”
Tô Bắc im lặng xẹp xẹp miệng, người đàn ông này thật là bá đạo.
Đúng là chỉ biết cầu người khác.
Cô nhanh chóng cơm nước xong xuôi, quãng thời gian kế tiếp, chẳng hề nói một câu.
Con ngươi Lộ Nam rõ ràng nhìn chằm chằm văn kiện, lại thỉnh thoảng trôi về phía Tô Bắc.
Hồi lâu sau, anh không nhìn được một chữ nào.
Tô Bắc cơm nước xong xuôi, rốt cục thở phào một hơi.
Cảm giác ăn một bữa cơm mà như đánh trận vậy.
“Anh làm việc cho tốt đi, tôi đã ăn xong rồi, buổi chiều tan tầm, tôi sẽ chờ anh ở chỗ đã hẹn!”
Lộ Nam nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không nói gì.
Tô Bắc đi ra từ văn phòng Lộ Nam, lập tức cảm thấy, cả người dễ thở hơn.
Loại cảm giác làm cho người ta hít thở không thông cũng tan thành mây khói.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa văn phòng Chủ tịch.
Đột nhiên phát hiện, cô đi vào một chuyến, ngay cả hình dạng văn phòng Lộ Nam thế nào cũng không nhìn rõ.
Chỉ là có chút ấn tượng đối với bàn làm việc của anh,.
Cô im lặng lắc đầu.
Mình đúng là ngu ngốc, cần thiết không vậy!
Chẳng phải chỉ là tâm tình có chút khẩn trương sao, không có tiền đồ!
Cô thở một hơi thật dài, đi về phía thang máy.