Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 38: Chương 38: Lộ tổng tập đoàn Thịnh Thế (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quan hệ giữa Lộ Nam và Tô Vân Thiên, chính xác mà nói, nên tính là cha vợ và con rể.

Thế nhưng cuộc nói chuyện giữa bọn họ sao nghe cứ là lạ vậy!

Một câu Lộ tổng, Tô tổng, triệt để lật đổ tam quan của Vân Phàm.

Khiến anh ta bắt đầu chất vấn, có phải thế giới này vô cùng huyền ảo hay không.

Ba người bọn họ, cùng đi đến một khách sạn cách tập đoàn Thịnh Thế không xa.

Lộ Nam gọi một bàn đồ ăn, trực tiếp quẹt thẻ!

Tô Vân Thiên bị hành động của anh làm cho sửng sốt.

Ông ta đoán, Tô Bắc và Lộ Nam kết hôn không được bao lâu, giữa hai người, hẳn cũng không có tình cảm gì.

Hôm nay sở dĩ Lộ Nam làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì, Tô Bắc là người vợ trên danh nghĩa của anh.

Đây là anh đang giữ gìn mặt mũi của mình mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tô Vân Thiên lập tức thở phào một hơi.

Người trẻ mà! Muốn sĩ diện cũng dễ hiểu thôi.

Lát nữa ông ta sẽ cho anh đủ mặt mũi!

Lúc ăn cơm, Tô Vân Thiên nói chuyện rất nhiều, sợ Lộ Nam không vui.

Thế nhưng Lộ Nam nói rất ít, khiến ông ta nghĩ tới câu tích chữ như vàng.

Vân Phàm chỉ có thể vừa rót rượu, vừa nói chuyện với Tô Vân Thiên.

Cho nên, sau một bữa cơm, cơ bản đều là Tô Vân Thiên và Vân Phàm nói chuyện.

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Vân Thiên thấy sắc mặt Lộ Nam vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Ông ta nghĩ nghĩ, mở miệng nói.

“Lộ tổng, sau khi kết hôn, cậu và Bắc Bắc, theo lý mà nói, ba ngày sau nên về thăm nhà một chút, nhưng chắc hẳn hai người đều bận bịu, cũng không có thời gian. Cuối tuần này, nếu hai người có thời gian, về nhà một chuyến đi, tôi bảo mẹ Bắc Bắc làm mấy món hai người thích ăn!”

Lộ Nam ngẩng đầu, bất âm bất dương nói câu.

“Vậy nếu không có thời gian thì sao?”

Tô Vân Thiên ngây ngẩn cả người, Lộ Nam cố ý làm khó ông ta đây!

Ông ta nói câu đó, một mặt, là vì để Lộ Nam có mặt mũi thể diện.

Một mặt khác, cũng có thể rút ngắn quan hệ của nhà họ Lộ và nhà họ Tô.

Không ngờ Lộ Nam lại không chịu cảm thông cho.

Trên mặt Tô Vân Thiên, rốt cục có chút không nhịn được rồi.

Vân Phàm thấy tình thế không ổn, anh ta vội vàng mở miệng.

“Tô tổng, Lộ tổng không có ý này, chắc ngài ấy sợ Tô tiểu thư không có thời gian!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Lộ Nam.

“Lộ tổng, mặc dù Tô tiểu thư bận rộn công việc, nhưng nói không chừng cô ấy cũng muốn về chuyến nhà đấy!”

Lộ Nam nghĩ nghĩ, lời nói xoay chuyển, không làm khó nữa, mở miệng.

“Vậy tôi sẽ về hỏi hỏi Bắc Bắc, có thời gian, chúng tôi sẽ trở về!”

Vừa giữa trưa, tâm trạng của Tô Bắc có chút không tập trung.

Cô biết, Lộ Nam và Tô Vân Thiên cùng đi ra ngoài.

Mặc dù trên miệng cô nói, không quan tâm Lộ Nam đối xử với Tô Vân Thiên như thế nào, thế nhưng trong nội tâm cô, suy cho cùng vẫn không qua được một cửa ải kia.

Dù gì, trên người cô cũng chảy dòng máu của Tô Vân Thiên.

Tô Bắc lo lắng đợi cho tới trưa, rốt cục nhận được điện thoại của Vân Phàm.

“Tô tiểu thư, chúng tôi vừa mới cơm nước xong xuôi với Tô tổng, bây giờ đã trở lại công ty, chúng tôi đóng gói cơm mang đi cho cô ở khách sạn, cô hãy trực tiếp tới tầng cao nhất ăn cơm đi!”

Vân Phàm nói xong, anh ta theo bản năng nhìn Lộ Nam một cái, cảm giác rất khó chịu.

Rõ ràng là Lộ tổng muốn mang cơm cho Tô tiểu thư.

Thế nhưng, khi gọi điện thoại đưa cơm, lại không cho phép mình nói là anh cố ý mua, còn bắt anh ta tự nghĩ biện pháp để Tô Bắc lên tầng ăn cơm.

Thật sự không hiểu rõ tâm tư của Lộ tổng.

Tô Bắc có chút ngạc nhiên, không ngờ bọn họ còn mang cơm cho mình.

Có điều đã có cơm trưa mang về, vậy cô đi ăn vậy.

Bằng không thì cũng lãng phí một cách vô ích.

“Được rồi, vậy tôi lập tức lên tầng!”

Vân Phàm cúp điện thoại, rốt cục thở dài một hơi.

Anh ta không ngờ, Tô Bắc lại dễ nói chuyện như vậy.

Anh ta lại like thêm cho Tô Bắc ở trong lòng.

Anh ta phát hiện, chỉ cần là mình làm việc thay Lộ Nam, Tô Bắc trước giờ sẽ không làm khó anh ta.

Nhìn ra được, cô là người vô cùng hiểu chuyện.

Vân Phàm nói chuyện điện thoại xong liền đi ra ngoài.

Lộ Nam ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tâm trạng anh luôn có chút không tập trung.

Một phút, anh có thể ngẩng đầu nhìn cửa ba mươi lần.

Thang máy vừa mở ra, Tô Bắc đã nhìn thấy, Vân Phàm đang đứng ở cửa thang máy, chờ mình.

Cô cười nhìn về phía Vân Phàm.

“Trợ lý Vân, cơm đâu?”

Vân Phàm hơi hé miệng cười nói.

“Cơm ở văn phòng Lộ tổng, Tô tiểu thư mau chóng đi vào ăn đi, nếu không lát nữa nguội rồi, ăn không ngon nữa đâu!”

Tô Bắc nghe Vân Phàm nói vậy, khẽ nhíu mày.

“Anh ta mua cho tôi ư?”

Vân Phàm lúng túng cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.