Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 5: Chương 5: Coi như không hề kết hôn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sáng hôm sau, Tô Bắc nhìn bản thân mặc áo cưới hoa lệ trong gương, vẻ mặt bi thương.

Tô Vân Thiên bên cạnh không kiên nhẫn nhướng mày, cảnh cáo: “Mày đừng có bày trò gì! Lấy chồng phải ra dáng lấy chồng, Lộ gia là gia tộc lớn, đến lúc đó mày hưởng thụ giàu sang vô tận, đứng có bày dáng vẻ thiết chết không muốn sống!”

Vân Cẩm hừ mũi, nói: “Nếu không phải Noãn Noãn không muốn, mày tưởng chuyện tốt này đến lượt mày?”

Ngoài cầu thang có tiếng bước chân, Tô Bắc hít sâu một hơi, lại thấy Tô Vân Thiên và Vân Cẩm vội chạy đi.

Cửa phòng bị đẩy ra, một đôi giày Silvano Lattanz thủ công đập vào mắt.

Tô Bắc hoàn toàn không xa lạ gì hiệu giày này, đây là giày tổng thống nước ngoài thường mang, không phải là kiểu có tiền là mua được.

Người đến thanh thú lão luyện, vẻ mặt anh ta vẫn như cũ đánh giá Tô Bắc, nói: “Tô tiểu thư, chào cô, tôi là Vân Phàm trợ lý của Đường thiếu, lần này tôi đến thay mặt anh ấy rước dâu.”

Tô Bắc suýt cười ra tiếng, cô bị ép gả, đối phương tìm người tới thay rước dâu, quả là tuyệt phối!

Nhưng nếu Vân Phàm chỉ rước dâu thay, Tô Bắc cũng không muốn làm khó anh ta, thản nhiên nói: “Vậy thì đi thôi.”

Vân Phàm hơi kinh ngạc, dù sao chuyện lớn như kết hôn phải là hai bên cùng tham gia, mình thay mặt đi rước dâu đã rất không tôn trọng bên gái rồi, người bình thường thì đã xích mích!

Nhưng người phụ nữ trước mặt không hề để ý, điều này khiến Vân Phàm rất bội phục, nên chủ động dẫn đường, đưa Tô Bắc lên xe hoa.

Dõi mắt nhìn theo, loạt xe Maybach chen đầy đường phố, chiếc nào cũng là bản limited, đều là hàng cao cấp!

Cả một ngày, Tô Bắc đều xụ mặt, chết lặng mặc cho người khác sắp xếp.

Sau khi cô đến Lộ gia liền vội đổi khăn voan, đội khăn đỏ câu dâu, đúng là truyền thông, nhưng lúc bái thiên địa chỉ có một mình cô!

Không có cha mẹ hai bên, không có chồng, cô như một trò cười, một mình hoàn thành tất cả nghi thức dưới con mắt của mọi người!

Ngồi trong phòng cưới đỏ sậm, lồng ngực Tô Bắc khó chịu, cả người nặng nề như bị đổ chì.

Cô ngồi trong phòng chừng hai tiếng, mới nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, cô căng thẳng siết chặt vạt áo.

Lộ Nam nhìn người phụ nữ đội khăn đỏ, không khỏi cau mày, bà nội sắp đặt kết hôn để xung hỉ thì thôi đi, còn làm thế này, nhìn như cúng tế!

May mà bệnh tình em gái bắt đầu chuyển biến tốt, anh và người phụ nữ này ở cùng cũng không khó chịu lắm.

“Cô đội khăn này, chẳng lẽ còn chờ tôi tới vén?” Giọng Lộ Nam trầm thấp mang theo chút lạnh lùng và hờ hững, làm Tô Bắc giận nghiến răng.

Nếu không phải vì công ty của cô, ai thích đội vải rách này, mặc cho người khác định đoạt!

Nhưng đến khi Tô Bắc tháo khăn xuống, nhất thời ngây ngẩn, gương mặt này hoàn toàn không kinh khủng giống trong truyền thuyết, trái lại còn rất đẹp trai.

Dáng người này dung mạo này, tùy tiện nhìn qua, đã có thể thu hút người ta nhìn chăm chú rồi!

Lộ Nam cau mày, thấy ánh mắt khiếp sợ của Tô Bắc, vô cùng chán ghét, anh bước lên trước, nắm cằm Tô Bắc, lạnh lùng mở miệng: “Nhìn đủ chưa?”

Tô Bắc giật mình, cười nhạt: “Chẳng lẽ không thể nhìn anh?”

“Cô gái, đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi, đừng tưởng rằng cô là thiên kim Tô gia là có thể muốn làm gì thì làm ở đây!” Lộ Nam nhấn mạnh.

Tô Bắc hất tay Lộ Nam ra, khinh thường: “Tin đồn anh có bệnh, hôm nay xem như tôi được mở mang kiến thức, không chỉ cơ thể có bệnh, phỏng chừng đầu óc cũng không tốt lắm! Nếu không muốn kết hôn, chạy đến sỉ nhục tôi làm gì, rảnh à?”

“Nếu không phải xung hỉ cho em gái, cô tưởng cô có thể gả vào Lộ gia?” Lộ Nam đẩy Tô Bắc xuống giường, giận đến nghiến răng.

Xưa nay không ai dám nói lời khó nghe như vậy trước mặt anh, huống chi người phụ nữ này chỉ là đồ xung hỉ, ly dị là chuyện sớm muộn!

Tô Bắc sắp bị chọc cho tức cười, ngồi trên giường lạnh giá lâu như vậy, đối tượng kết hôn vừa đến đã sỉ nhục, là một bức tượng cũng phải tức giận, người đàn ông này đúng là bất chấp lý lẽ.

“Vậy thì tốt! Dù sao tôi cũng không muốn gả cho anh. Nếu anh không muốn cưới, tôi không muốn gả, chúng ta đều bị điều kiện bên ngoại ép buộc, sao chúng ta không thỏa thuận, không quấy rầy nhau, coi như không hề kết hôn!”

Coi như không hề kết hôn?

Lộ Nam không ngờ sẽ có phụ nữ tránh mình như vậy, thân phận thiếu phu nhân Lộ gia lại bị xem thường.

Anh lạnh lùng nhìn Tô Bắc chăm chú, như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.