Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 4: Chương 4: Tính toán ép gả




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Vân Thiên thấy Tô Bắc lạnh nhạt, gương mặt già nua nhất thời cứng đờ

Nhưng nghĩ tới chuyện về sau, ông đành phải cố gắng điều chỉnh nét mặt.

Bộ dạng vô cùng hối hận, nức nở nói: “Bắc Bắc à, cha và mẹ biết mấy năm qua làm con tủi thân, con là miếng thịt từ trên người cha mẹ, đưa con đi từ nhỏ, cha mẹ cũng đau lòng mà! Nhưng con phải thông cảm cho cha, cha gánh vác toàn bộ công ty, kế sinh nhai của mọi người!”

Ban đầu Tô Bắc và Tô Noãn ra đời, là lúc công ty vô cùng khó khăn, Tô Vân Thiên tìm một thầy bói, tính ra Tô Bắc khắc người Tô gia, vì Tô gia, Tô Vân Thiên và Vân Cẩm cho Tô Bắc đi. Vừa đưa đi, công ty Tô gia lập tức khởi sắc, Tô Vân Thiên đã nhận định Tô Bắc khắc Tô gia! Muốn ném Tô Bắc.

May mà cô của cô thương cô, đưa cô tới Mỹ, nuôi dưỡng đến lớn.

Tô Bắc nhìn Tô Vân Thiên khóc chảy nước mắt nước mũi, trong lòng cũng cảm khái vạn phần.

Cô lộ vẻ xúc động nói: “Chuyện đã qua, cha không cần nhắc tới.”

Tô Vân Thiên nghe xong, lập tức tiếp lời: “Cha biết chuyện trước kia là cha mẹ quá đáng, cũng hy vọng Bắc Bắc có thể cho cha mẹ cơ hội bù đắp cho con!”

Tô Bắc nghi ngờ nhìn Tô Vân Thiên, chẳng lẽ năm năm không gặp, Tô Vân Thiên bộc phát lương tâm?

Cô nhìn Vân Cẩm và Tô Noãn, chỉ thấy Vân Cẩm cười đầy từ ái, Tô Noãn thì cười cứng ngắc.

Tô Bắc nói: “Bù đắp?”

Tô Vân Thiên cười nói: “Lộ gia, con biết chứ, nhà bọn họ muốn kết thông gia với chúng ta, cha mẹ đã thương lượng, quyết định gả con qua đó, làm Đại thiếu phu nhân!”

Gì cơ! Lập gia đình!

Còn là gả cho đại thiếu Lộ gia!

Có tin đồn nói anh bệnh tật triền miên từ nhỏ, hành tung thần bí khó tìm, ngay cả truyền thông cũng không có bất kì tin tức nào, nghe nói là người tàn phế.

Tô Bắc đứng thẳng người, thu hồi cảm động vừa rồi, cô lạnh lùng nói: “Thì ra ông kêu tôi về vì muốn gả tôi! Vất vả ông nói nhiều lời như vậy!”

Tô Vân Thiên còn chưa nói gì, Vân Cẩm đã nói: “Đại thiếu Lộ gia là con trai độc nhất của Lộ gia, con gả qua đó, sẽ được ngưỡng mộ, hưởng phúc! Vốn muốn gả Noãn Noãn, nhưng bây giờ ai cũng biết Noãn Noãn là đại minh tinh, vì sự nghiệp của Noãn Noãn, con bé không thể lập gia đình vào lúc này!”

Tô Bắc cảm giác cả người run rẩy, gì chứ?

Muốn gả cô sao!

Đúng là nằm mơ!

Cô còn hai bé cưng, nếu cô lập gia đình thật, bọn nhỏ phải làm sao?

Cô tức giận hét với Vân Cẩm: “Bà nằm mơ đi! Tôi sẽ không lập gia đình!”

Vân Cẩm sửng sốt, dường như không ngờ Tô Bắc phản đối dữ dội như vậy, bà thấy Tô Bắc không ăn mềm, lập tức đổi mặt, cười lạnh nói: “Đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

Tô Vân Thiên cũng đổi vẻ mặt, âm trầm nói: “Không do mày quyết, người của Lộ gia, bọn tao không đắc tội nổi, hôm nay mày phải gả đi, không muốn cũng phải gả!”

Tô Bắc hung hăng nhìn bọn họ: “Nếu tôi không lấy chồng thì sao?”

Tô Vân Thiên lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.

“Anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy! Công ty em vỡ nợ, có ích lợi gì với anh?”

Mặt Tô Bắc lập tức cứng đờ, cô?

Lúc cô về, không phải công ty vẫn tốt ư? Sao mới đó đã xảy ra chuyện?

Ngay sau đó, giọng Tô Vân Thiên truyền qua điện thoại.

“Quả thực không có lợi gì, nhưng anh muốn xem xem, Tô Bắc có chịu hợp tác hay không, nếu không, công ty em, vẫn sẽ bị thu mua!”

Giọng Tô Vân Thiến tức giận truyền qua điện thoại; “Anh, Bắc Bắc cũng là con gái anh, sao anh có thể đối với nó như vậy…”

Tô Vân Thiến nói gì tiếp, Tô Bắc không biết, vì Tô Vân Thiên đã tắt ghi âm.

Tô Bắc đỏ mắt, nhìn Tô Vân Thiên: “Ông lại đối xử với cô như vậy!”

Mặt Tô Vân Thiên đầy giễu cợt: “Vì có thể chung đường với Lộ gia, chút chuyện này có là gì! Nếu mày không lấy chồng, chờ công ty Vân Thiến phá sản đi!”

Cô nuôi cô từ nhỏ, còn giúp cô chăm sóc Tô Lẫm, bây giờ công ty gặp nạn, cô tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Tô Bắc nhắm mắt, khóe mắt nhỏ giọt nước mắt.

Cô đau đớn mở miệng: “Được! Tôi gả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.