Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm năm sau.
Thành phố Nam Hi, sân bay quốc tế.
Một người phụ nữ xinh đẹp, đi đôi giày cao gót Gucci năm mươi centimet, mặc đồ Chanel cao cấp, đeo túi LV kinh điển, trông cao nhã lại hào phóng.
Ánh mắt linh động của cô khẽ nhíu, lộ hết phong tình, làm người khác nhìn đến thần hồn điên đảo.
Cô chính là Tô Bắc năm năm trước thảm hại rời khỏi Nam Hi.
Bên cạnh cô còn có một bé trai bốn năm tuổi, đẩy vali nhỏ màu bạc, đeo túi du lịch màu đen, cả người anh tuấn bất phàm, như một quý ông nhỏ, làm người đi đường liên tục ngắm nhìn.
Bé trai nhìn sân bay chật chội, theo bản năng cau mày: “Mẹ, chúng ta đi mau lên đi, đứng ở đây, con sắp thành gấu trúc bị vây xem rồi!”
Tô Bắc nhìn một vòng sân bay, gật đầu, kéo bé trai đi ra ngoài.
Cô vừa đi vừa nhớ tới cuộc gọi của Tô Vân Thiên trước khi về nước, bảo cô về tham dự hôn lễ của Tô Noãn.
Năm năm, suốt năm năm, lần đầu tiên ông ta gọi cho cô, lại vì bảo cô về nước tham dự hôn lễ của em gái Tô Noãn, nếu không phải Tô Noãn kết hôn, có lẽ cả đời này cha cũng sẽ không gọi cho cô.
Qua năm năm, cảnh tượng cha đuổi cô ra khỏi nhà thế nào, vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Nhưng Tô Bắc không muốn so đo nữa, bây giờ cô sống tốt lắm, thời gian trôi qua năm năm, cô muốn bỏ qua chuyện này, cũng không muốn ghi hận ai, dù gì những người đó đều là người thân có cùng huyết mạch với cô.
Chẳng qua không có cảm giác vô cùng mong chờ được cha mẹ thương yêu.
Mà lần này về nước, Tô Bắc không chỉ vì tham dự hôn lễ của Tô Noãn, quan trọng hơn là có người mời cô về nước làm việc với lương cao.
Tô Bắc đưa con trai đến nhà trọ, nhận được điện thoại của Tô Vân Thiên: “Bắc Bắc à, cha phái người đến sân bay đón con, người đó nói không thấy con, con đi đâu rồi?”
Nghe thái độ khác thường của cha, giọng lại ôn hòa, Tô Bắc cứ thấy là lạ chỗ nào.
Nhưng mà, cảm giác là lạ đó, chính cô cũng không nói ra được.
Cô lạnh nhạt nói: “Con đang ở trên đường, lát nữa về nhà, không cần đón con!”
Tô Bắc nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Cô xoay người nhìn Tô Hàn đứng trong phòng khách: “Tiểu Hàn, con ở nhà một mình, trong tủ lạnh có đồ ăn, mẹ ra ngoài trước! Mẹ tìm một dì, phụ trách ăn uống sinh hoạt hằng ngày của con, sắp đến rồi đó.”
Tô Hàn hiểu chuyện nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho mình!”
Tô Bắc vui mừng gật đầu.
Tô Hàn và Tô Lẫm, là báu vật mà trời cao ban cho cô, vì bọn nhỏ, cô chịu khổ nhiều hơn nữa, cũng đáng giá.
Khi Tô Bắc đến Tô gia, Tô Vân Thiên, Vân Cẩm, Tô Noãn, tất cả đều đứng trước cửa, chờ cô.
Giữa hai lông mày Tô Bắc thoáng qua chút nghi ngờ.
Trong ký ức, cha mẹ và em gái đều không thương mình như vậy.
Chẳng lẽ, cô rời nhà năm năm, bọn họ đột nhiên có lương tâm?
Cô vừa bước tới một bước, Tô Vân Thiên lập tức sáp lại: “Bắc Bắc à, có thể xem như con quay lại rồi, năm năm, cha mẹ luôn mong con về!”
Khóe môi Tô Bắc lướt qua nụ cười giễu cợt.
Vậy sao! Năm năm, nếu đúng như lời ông nói, sao không gọi điện thoại, đừng nói chi đến Mỹ thăm cô.
Cô lạnh mặt nói: “Nói đi, ông kêu tôi về nhà, rốt cuộc có chuyện gì?”