Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lộ Nam hơi giật giật miệng, không biết là tự giễu, hay là đang khinh thường.
Vân Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, thận trọng hỏi một câu.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”
Lộ Nam nghiêng đầu nhìn qua anh ta, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi có thể có chuyện gì!”
Chẳng qua là anh cảm thấy, có chút không thể tưởng tượng nổi thôi.
Mà lại, nói như vậy, hôm qua anh thật sự đã trách oan cô, còn ném cô ở vùng ngoại thành.
Trong lòng Lộ Nam lướt qua tia ảo não nhàn nhạt.
Nhưng rất nhanh, loại cảm giác này bị anh coi nhẹ.
“Anh biết thân phận cô ấy từ lúc nào?”
“Ngay vào hôm qua a!”
Vân Phàm vừa lái xe, vừa nói.
Lộ Nam nheo mắt lại, phát ra một tia nguy hiểm.
“Vậy hôm qua sao anh không nói cho tôi!”
Nếu như hôm qua anh biết, anh đã không bỏ lại Tô Bắc ở nơi xa như vậy, để cô đi một mình trở về.
Trong lòng Vân Phàm khổ hơn.
“Chủ tịch, tôi cũng muốn nói với ngài, thế nhưng ngài không cho tôi cơ hội, mỗi lần tôi nói được một nửa, ngài đã cúp điện thoại rồi!”
Lộ Nam khẽ hừ một tiếng.
“Vậy buổi tối thì sao? Điện thoại di động của anh không gọi được à?”
Nói đến đây, Vân Phàm thật sự vô cùng oan ức.
“Tôi không gọi được điện thoại cho ngài, tôi muốn nhắn tin nói cho ngài, thế nhưng lúc ấy tôi đứng trên ban công, sơ ý một chút, làm rơi điện thoại di động xuống tầng, vỡ tan tành...”
Trong nháy mắt Lộ Nam có chút im lặng.
Rốt cuộc anh đã biết, vì sao tối hôm qua, anh không gọi được điện thoại cho Vân Phàm.
Trông thấy Lộ Nam nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt, hình như không muốn nói tiếp nữa.
Vân Phàm há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
...
Tô Bắc và Cố Thiến Oánh, còn có Nghiêm Nghệ Đình đi ra khỏi công ty.
Nghiêm Nghệ Đình thở dài một hơi.
Cô nhìn Tô Bắc, không nhịn được mở miệng.
“Bắc Bắc, vừa rồi khi cô đối mặt với Lộ tổng, thật sự quá lợi hại!”
Ý cười của Tô Bắc không đạt tới đáy mắt.
“Cái này cũng không có gì, chúng ta đâu làm sai chuyện gì, không cần thiết sợ anh ta!”
Nghiêm Nghệ Đình lắc đầu.
“Lời cô nói dĩ nhiên không sai, thế nhưng, giải trí Tinh Không là của tập đoàn Thịnh Thế, Lộ tổng lại là Chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế, ai dám đắc tội với ngài ấy chứ!”
Giọng nói của cô ấy hơi ngừng lại, nói tiếp.
“Chúng tôi nịnh bợ ngài ấy còn không kịp, nào dám nói chuyện với ngài ấy như cô, cô không sợ ngài ấy đuổi việc cô sao?”
Tô Bắc vô cùng bá đạo nói.
“Sợ cái gì! Tôi là người đại diện anh ta trả lương cao để thuê, chẳng lẽ đầu anh ta bị rút gân, muốn đuôi tôi ra khỏi giải trí Tinh Không ư!”
Cô nói xong, âm trầm cười một tiếng.
“Lại nói, cho dù anh ta có đuổi tôi đi cũng chẳng sao, một người đại diện kim bài như tôi, công ty giải trí nào mà chẳng muốn tranh giành!”
Nghiêm Nghệ Đình không khỏi gật gật đầu.
Tô Bắc nói rất hợp lý a!
Khó trách cô dám nói chuyện với Lộ Nam như thế, dù sao cô cũng có thực lực, có danh tiếng, lại có năng lực, mới có thể không sợ hãi như vậy.
Đâu giống nhân vật tôm tép như bọn họ, sợ cái này sợ kia!
Đôi mắt Cố Thiến Oánh đầy ngôi sao lấp lánh nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị thật sự quá lợi hại, sau này chị chính là thần tượng của em!”
Tô Bắc cười một tiếng.
“Đây chính là thần tượng của em ư, trên thế giới nhiều danh nhân như vậy, chị có là gì đâu!”
Cố Thiến Oánh cố chấp lắc đầu, như đứa bé vậy.
“Sao giống được, em đâu có quen bọn họ, chị Bắc Bắc lại gần em như vậy, sau này em nhất định phải học tập chị Bắc Bắc, không sợ cường quyền!”
Tô Bắc nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Thiến Oánh.
Cô không nhịn được cười, tán thưởng gật đầu.
Trong mắt Nghiêm Nghệ Đình hiện lên chút ánh sáng mất mác, nét mặt cũng có chút ảm đạm.
Cô luôn cảm thấy, so với cô, Tô Bắc thích Cố Thiến Oánh hơn.