Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Bắc thu xếp xong cho Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình, liền trở về công ty.
Dù sao, bọn họ ở trụ sở huấn luyện, đều là theo chân giáo viên lên lớp, học tập lễ nghi một số trường hợp, còn có quy định về ngoại hình, mình ngày ngày đi theo, cũng không làm được chuyện gì.
Tô Bắc mới đi ra từ trong thang máy, đã nhìn thấy có người đang chạy về phía mình.
Tô Bắc biết cô ấy, là một nhân viên nhỏ thường ngày phụ trách giải trí Tinh Không, tầng này có chuyện thượng vàng hạ cám gì, đều thuộc phạm vi quản lý của cô ấy.
Cô ấy tên là Tôn Lệ Lệ, là cô gái rất chịu khó.
Tôn Lệ Lệ đứng trước mặt Tô Bắc, hơi thở có chút bất ổn.
Tô Bắc chớp mắt, cô chậm rãi mở miệng: “Có chuyện gì, điều chỉnh hơi thở trước đi, từ từ rồi nói!”
Tôn Lệ Lệ vỗ vỗ ngực, vội vàng nói: “Anne, là như này, có người tới công ty tìm cô!”
“Tìm tôi ư?” Tô Bắc có chút kinh ngạc.
Tôn Lệ Lệ gật đầu lia lịa.
Trong lòng Tô Bắc có chút giật mình, cô gần như không người quen ở thành phố Nam Hi a!
Càng không có một ai có quan hệ tốt đến nỗi tới công ty tìm mình.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cám ơn cô, cô đi làm việc trước đi, tôi đi xem sao!”
Nét mặt Tôn Lệ Lệ có mấy phần khó xử.
Tô Bắc không hiểu: “Còn có việc gì sao?”
Tôn Lệ Lệ khẽ cắn môi, vẫn nói lời mình muốn nói ra: “Anne, người tới tìm cô, thật ra tôi cũng biết, là đại minh tinh Tô Noãn.”
Tô Bắc lập tức sững sờ.
Tôn Lệ Lệ cho rằng Tô Bắc không biết, vội vàng giải thích: “Anne, cô vẫn nên cẩn thận một chút, Tô Noãn đó có ngoại hình rất giống cô, trong vòng giải trí, kiêng kỵ nhất chính là đụng mặt, cô ta khẳng định không có ý tốt với cô đâu.”
Tôn Lệ Lệ nói xong nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lại thêm, cô ta và Diệp Nhiễm có quan hệ không tệ, ngày đó khi cô vừa tới, làm Diệp Nhiễm khó xử, tôi không biết dụng ý của cô ta, sợ cô ta kiếm chuyện với cô, cô hãy cẩn thận một chút a!”
Tô Bắc ngây ra tại chỗ, Tô Noãn?
Cô ta thật đúng là dám đến, mình không tìm cô ta, cô ta lại tìm tới cửa.
Ngày cô về nước, nếu như không phải Tô Noãn không muốn gả, cô cũng sẽ không bị ép gả đúng không?
Đã tới cửa phá quán, vậy cô sẽ chiều tới cùng!
Tô Bắc cô chưa từng sợ ai đâu!
Tôn Lệ Lệ thấy Tô Bắc không nhúc nhích, cho rằng cô sợ hãi, kéo tay Tô Bắc, nói: “Anne, hay là cô đừng đi vào, tôi đi tìm bảo vệ, đuổi cô ta đi!”
Lúc này Tô Bắc mới lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn thoáng qua Tôn Lệ Lệ, bất kể như thế nào, người ta cũng có ý tốt với cô.
Cô mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, cô không cần lo lắng như vậy, tôi đi vào chăm sóc cô ta!”
Tôn Lệ Lệ nhìn dáng vẻ ý tôi đã quyết của Tô Bắc, cũng chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy cô hãy cẩn thận một chút!”
Tô Bắc lên tiếng, liền đi về phía văn phòng.
Cô đến gần văn phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tràng tiếng nhạc, lúc đẩy cửa vào, âm nhạc bỗng im bặt.
Tô Bắc mặt không thay đổi nhìn Tô Noãn ngồi ở chỗ mình, vẻ mặt cao ngạo, cười lạnh một tiếng, thật đúng là không coi bản thân là người ngoài!
Tô Noãn thấy người đi đến, ngẩng đầu, trên khuôn mặt giống Tô Bắc như đúc, mang theo một tia căm hận và ghen ghét.
Tô Bắc quan sát Tô Noãn, liền không nhịn được may mắn, may mắn mình trang điểm theo phong cách khác biệt với Tô Noãn quá nhiều.