Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 27: Chương 27: Dáng cao là không may (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bằng không, chính cô nhìn khuôn mặt quen thuộc này, cũng sẽ không nhịn được mà nôn mất.

Tô Bắc bình tĩnh đi tới, đưa tay, đóng cửa, không chậm không nhanh đi qua, ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một lời.

Thời gian như lắng đọng lại.

Tô Noãn nhìn chòng chọc vào Tô Bắc, trong lòng có ngàn vạn nỗi uất ức và không cam lòng!

Lộ đại thiếu mà cô ta không muốn gả, lại là Lộ Nam hoàn mỹ đến nỗi khiến cô ta vừa thấy đã yêu!

Điều này khiến cô ta làm sao cam tâm, làm sao nuốt trôi cơn giận này được?

Càng đáng giận chính là, Tô Bắc lại là người đại diện kim bài Lộ Nam đào về từ nước ngoài, thân phận này, đối với nhiều minh tinh mà nói, vậy cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Trước khi biết thân phận của Tô Bắc, cô ta còn một lòng nghĩ, làm sao để lung lạc Anne này, để cô trợ giúp mình, để sự nghiệp của mình một bước lên mây.

Nhưng bây giờ, biết Tô Bắc chính là Anne, muốn cô ta đi nịnh bợ Tô Bắc, trong nội tâm cô ta lập tức liền có cảm giác như nuốt phải ruồi.

Tô Bắc cúi đầu chơi điện thoại, trực tiếp coi Tô Noãn như không khí.

Cô ta đã thích chơi trò im lặng, vậy cô sẽ chơi cùng cô ta.

Dù sao hôm nay cũng rất nhàn!

Tô Noãn nhìn Tô Bắc, từ đầu đến cuối cô luôn có dáng vẻ không mặn không nhạt, bày mưu nghĩ kế.

Trong lòng của cô ta liền không nhịn được ấm ức.

Rốt cục, cô ta không nhịn được.

Cô ta đứng dậy từ ghế của Tô Bắc, trào phúng mở miệng: “Tô Bắc, chẳng phải cô được bọc một lớp vàng ở nước ngoài, thành người đại diện kim bài chó má gì đó thôi sao! Ở trước mặt tôi, cô kiêu căng cái gì! Tôi cho cô biết! Bất kể cô làm thế nào, ở trước mặt cha mẹ, từ đầu đến cuối cô không bằng tôi!”

Làn mi của Tô Bắc hơi run run.

Nói thật, nếu như là năm năm trước, Tô Noãn nói lời như vậy, cô nhất định sẽ khó chịu đến tột đỉnh.

Nhưng bây giờ, trái tim cô đã bị sớm tổn thương đến nỗi nản lòng thoái chí.

Đau lòng... Đã không còn cần thiết nữa.

Cô nhàn nhạt nhìn qua Tô Noãn, nhướng mày nói: “Sau đó thì sao? Tôi làm người đại diện của tôi, tôi kiêu căng hay không, có liên quan gì tới cô! Cha mẹ... Ha ha!”

Tô Bắc trào phúng nhìn cô ta: “Thử hỏi tôi có cha mẹ không? Nói cho cô biết, Tô Noãn, cho dù bây giờ bọn họ muốn nhận tôi! Tôi cũng không muốn để ý đến bọn họ đâu!”

Năm năm trước, đúng là cô bị tổn thương rất sâu.

Nhưng cũng không kinh ngạc bằng năm năm sau lại bị bọn họ gài bẫy.

Cha mẹ ruột, vậy mà bắt tay lại gài bẫy cô gả thay.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi ý nguyện của cô.

Buồn cười biết bao, hoang đường cỡ nào!

Chuyện như vậy, bọn họ cũng có thể làm được, bọn họ có còn xứng làm cha mẹ không?

Tô Noãn bực bội: “Tô Bắc, cô đừng tưởng rằng cô gả cho Lộ Nam, thì bây giờ có thể không coi người trong nhà ra gì! Bọn họ là cha mẹ ruột của cô, cô đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ gặp báo ứng!”

Tô Bắc không mặn không nhạt phản bác: “Nếu cô không nói, tôi còn suýt nữa quên mất, Lộ Nam kia, chẳng phải là các người gài bẫy tôi gả cho anh ta sao? Cô khoan hãy nói, ngoại hình của anh ta cũng thực không tồi, là một người đàn ông tốt đó! Tôi còn thực sự phải cảm ơn cô vì đã tìm cho tôi bến đỗ tốt đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.