Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 28: Chương 28: Dáng cao là không may (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Về phần người trong nhà, người nhà của tôi chỉ có cô tôi, nếu thật sự có chuyện gặp báo ứng, thời gian năm năm qua, người một nhà các người, chắc đã gặp vô số báo ứng đi!”

Nghe thấy Tô Bắc nói như vậy, Tô Noãn tức đến nỗi muốn nhào lên, xé nát cái miệng đó của Tô Bắc.

Phải biết, bây giờ chuyện cô ta hối hận nhất, chính là cô ta để cha mẹ gài bẫy, để Tô Bắc gả cho Lộ Nam!

Cô ta không ngờ rằng, Lộ Nam sẽ là người đàn ông thành thục, có mị lực như vậy.

Trên người anh dường như tập hợp tất cả ưu điểm.

Khiến trái tim cô ta hoàn toàn trầm luân.

Cô ta điên cuồng la hét với Tô Bắc, tư thế như mụ đàn bà chửi đổng, nào còn phong thái của đại minh tinh nữa.

Khuôn mặt cô ta dữ tợn: “Tô Bắc, cô đừng đắc ý, cô cho rằng làm vợ nhà họ Lộ dễ dàng như vậy làm sao? Gia đình giàu có như nhà họ Lộ chứa không nổi loại người kiến thức nông cạn như cô đấy, bây giờ cô có vui cũng vô dụng thôi!”

“Hừ!”

Tô Bắc cười lạnh một tiếng: “Sao tôi cảm giác, hôm nay cô mở miệng ngậm miệng đều là nhà họ Lộ vậy, có phải cô không ăn được nho thì nói nho xanh không vậy! Muốn làm con dâu nhà họ Lộ à?”

Tô Bắc vốn tùy ý nói chuyện, lại không ngờ rằng, lập tức đâm vào chỗ thương tâm của Tô Noãn.

Cô ta cứng đờ, trực tiếp nhào lên, muốn cào mặt Tô Bắc.

Cô ta điên cuồng chửi bới Tô Bắc: “Tô Bắc, đồ tiện nhân này! Tôi muốn giết cô!”

Tô Bắc nhanh chóng đứng lên từ trên ghế salon.

Cô nhanh chóng mở cửa: “Tô Noãn, cô có đi hay không, nếu cô không đi, tôi sẽ để mọi người nhìn xem, đại minh tinh bình thường ngăn nắp xinh đẹp trên TV còn có bộ mặt chanh chua như thế đấy. Còn nữa, cô đã muốn giết tôi như vậy, cô cũng bớt bớt lại đi, nếu không sau này tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tố cáo cô có ý định mưu sát đầu tiên đấy!”

Tô Noãn triệt để cứng ngắc ngay tại chỗ.

Cô ta không ngờ rằng, Tô Bắc mặc cô ta lấn át năm năm trước, bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy.

Ngay cả miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy.

Cô ta tức giận bất bình trừng mắt với Tô Bắc: “Tô Bắc, cô còn tiếp tục càn rỡ, chúng ta cứ nhìn xem!”

Tô Bắc lành lạnh nhìn cô ta một cái, mở miệng nói ra: “Đúng vậy a, kỵ lư khán xướng bản*, chứ chờ xem, ai sợ ai a!”

*Cưỡi lừa xem hát. Mang nghĩa cứ để xem diễn biến thế nào, rồi mới đưa ra kết luận.

Tô Noãn đạp giày cao gót mười centimet, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua trước mặt Tô Bắc, phẫn nộ trừng Tô Bắc, đi từng bước một.

Tô Bắc đi giàu thấp hai centimet, lại ngang bằng cô ta.

Cô cảm thấy mình cũng đủ độc ác.

Nhìn thấy Tô Noãn như vậy, cô suýt nữa thốt ra, cô trở về cao thêm tám centimet, rồi hẵng đến nói chuyện với tôi đi!

Có điều cô cảm thấy, nếu mình nói ra, hôm nay Tô Noãn tuyệt đối sẽ hộc máu bỏ mình.

Vóc dáng là không may.

Hết lần này tới lần khác, Tô Noãn lại còn không may hơn Tô Bắc tận tám centimet!

Cho nên, bình thường cô ta chỉ có thể đi giày cao gót giữ thể diện.

Tô Bắc bĩu môi về phía cửa, ung dung mở miệng: “Tạm biệt, không tiễn!”

Dưới chân Tô Noãn hơi lảo đảo, suýt nữa cắm mặt về phía trước.

Tô Bắc xẹp xẹp miệng, cô vô tội nha!

Vừa rồi, cô không làm gì cả!

Tô Noãn quay người, phẫn nộ trừng Tô Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.