Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Bắc vô tội nhún nhún vai: “Tôi không làm gì cả...”
Tô Noãn hung hăng trừng cô một cái, đi ra bên ngoài.
Tô Bắc nhìn Tôn Lệ Lệ ở cửa, cười tủm tỉm mở miệng: “người đẹp Lệ Lệ, giúp tôi đổi cái ghế khác đi, thối quá!”
Tô Bắc vừa nói xong, chân Tô Noãn đi về phía trước, trong nháy mắt nghiêng một cái, trực tiếp ngã nhào trên đất.
Giày cao gót của cô ta, gót giày “lộc cộc” một tiếng, gãy mất!
Mà lại, trên người cô ta mặc váy ôm mông, bị hành động này kéo giãn ra.
“Xoẹt xẹt” một tiếng, đứt một cách đầy hoa lệ.
Quần lót màu trắng của cô ta cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tô Noãn thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.
Cô ta quay đầu, phẫn hận nhìn Tô Bắc.
Cô ta sẽ tính khoản nợ này lên trên đầu Tô Bắc.
Tô Bắc cười.
Cô cười đến run rẩy cả người.
Lời cô vừa nói đúng là cố ý nói cho Tô Noãn nghe, chỉ có thể trách cô ta không giữ được bình tĩnh.
Với chút tài nghệ này, cũng dám tới cửa khiêu khích, về luyện thêm hai năm đi!
Tô Bắc tùy ý vỗ vỗ tay.
Tôn Lệ Lệ tinh mắt đi tới, không ngờ cô thật sự kéo ghế của Tô Bắc ra, dự định đổi cái khác.
Tô Noãn quay đầu trừng Tô Bắc, tức giận đến nỗi lửa giận công tâm, suýt nữa phun máu.
Tô Bắc cười tủm tỉm đưa tiễn Tôn Lệ Lệ kéo ghế, còn không quên nói: “Đổi sang cái sạch sẽ chút, cám ơn!”
Tôn Lệ Lệ cười gật đầu, kéo ghế đi ra ngoài.
Tô Bắc chậm rãi đóng cửa lại trong ánh mắt phẫn nộ của Tô Noãn, ngăn cách ánh mắt của cô ta ở ngoài cửa.
Lập tức, cô chậm rãi đi về phía ghế sô pha.
Phẫn nộ có tác dụng quái gì!
Người thật sự lợi hại đều không lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Tô Bắc ngồi xuống, chọn lựa kịch bản.
Chờ Nghiêm Nghệ Đình và Cố Thiến Oánh kết thúc huấn luyện khép kín, cô muốn để bọn họ bắt đầu nhận kịch bản và show.
Nhưng kịch bản này nhất định phải phù hợp với bọn họ, lại có thể khiến cho người xem một mực nhớ kỹ bọn họ.
Nhất định phải tỉ mỉ chọn lựa!
Ai ngờ, Tô Bắc vừa ngồi xuống được năm phút, điện thoại đã vang lên như đòi mạng.
Tô Bắc cầm điện thoại di động lên nhìn qua, là số lạ.
Có điều là bản địa thành phố Nam Hi.
Tô Bắc giật giật khóe miệng, nở nụ cười châm chọc.
Chắc không phải Tô Noãn đã về nhà, đi mách lẻo.
Nên cặp cha mẹ kỳ quái kia mới hưng sư vấn tội với cô đấy chứ!
Tô Bắc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhận nghe điện thoại.
“Tô Bắc, mày cút về đây cho tao!”
Tô Bắc đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai.
Nhìn đi, cô biết ngay mà, mình đoán khẳng định không sai!
Không phải sao, người mách tội vô cùng lợi hại a!
Mới mở miệng, mình đã bị chửi cẩu huyết lâm đầu.
Cô lãnh đạm mở miệng, không có chút phẫn nộ nào.
“Xin hỏi ông là ai?”
“Tô Bắc, đứa con gái bất hiếu này, ngay cả giọng của cha mày mày cũng nghe không hiểu, những năm nay, cô mày dạy dỗ mày thế nào vậy! Bây giờ mày cũng dám ra tay đánh em gái mày, gia giáo của mày đâu rồi hả?”
Tô Bắc hít sâu một hơi, cô cố gắng nặn ra vẻ mỉm cười.
Để giọng của mình nghe vui vẻ chút.
“Đúng vậy a, ngài cũng biết, tôi không được dạy dỗ, nhưng ngài không nghĩ xem, người không có giáo dục như tôi làm sao nói chuyện có giáo dục được. Về phần cô tôi giáo dục tôi như thế nào, cũng không nhọc ngài phí tâm, tôi còn có việc, cúp trước!”
Tô Bắc nói xong, lập tức cúp điện thoại.