Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cố gắng bình phục tâm tình, ra sức đè nén nỗi tủi thân trong lòng mình!
Có gì mà tủi thân, bọn họ căn bản không phải là cha mẹ của mày!
Điện thoại lại vang lên, Tô Bắc dứt khoát tắt máy.
Tô Bắc xem kịch bản cho tới trưa, buổi chiều lại đi gặp mấy vị đạo diễn trong nước.
Nghệ sĩ cô dẫn dắt trước kia, cũng diễn qua mấy bộ phim trong nước, trước đó cô cũng có quen biết với mấy vị đạo diễn trong nước.
Có điều bây giờ muốn phát triển ở trong nước, vẫn phải trước làm quen với bọn họ trước.
Bận rộn đến trưa.
Buổi tối khi Tô Bắc về nhà, cả người mệt mỏi tinh thần mỏi mệt.
Như quay về khi ở nước Mỹ vậy.
Vì không dựa vào sự giúp đỡ của người cô, cô cố gắng liều mạng làm việc, mỗi ngày đều hành hạ thân thể của mình.
Mỗi lần về nhà, cô đều mệt đến nỗi ngả đầu liền ngủ.
Có điều cô có hai bảo bối, dù phải chịu khổ cỡ nào, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Bảo bối của cô, không có cha không sao.
Thế nhưng, cô sẽ trao cho bọn nhỏ tất cả tình yêu của mình.
Cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch xảy ra trên người mình tái diễn trên người con của mình.
Tô Bắc đi tới cửa, lấy chìa khoá ra, mở cửa.
Ai ngờ, cô vừa mới vặn, cửa đã mở ra.
Tô Bắc hơi kinh ngạc.
Lộ Nam đã trở về rồi?
Cô đẩy cửa đi vào, trong căn phòng một màu đen kịt.
Tô Bắc có chút bực bội.
Không phải chứ, anh ta đã trở về, nên bật đèn lên chứ.
Chẳng lẽ lại tầm này, Lộ Nam đã ngủ rồi.
Tô Bắc lần mò đi bật đèn, trong bóng tối, tay của nàng, bỗng nhiên bị người ta tóm lấy.
Tô Bắc kêu lên một tiếng trong nháy mắt.
“A!”
Miệng của cô, lập tức bị che lại.
Tô Bắc hoảng sợ, không phải đối phương đang vào nhà ăn trộm, cô lại về đúng lúc đấy chứ!
Cô há mồm, muốn cắn tay của đối phương.
Ai ngờ, trong giọng nói của đối phương mang theo một tia tức giận.
“Tô Bắc, cô tuổi chó à!”
Nghe thấy âm thanh, Tô Bắc lập tức bình tĩnh lại.
Là giọng của Lộ Nam.
Cô có chút tức giận, lại có chút câm nín.
Cô đưa tay đẩy Lộ Nam ra.
“Lộ Nam, anh bị bệnh tâm thần à! Đêm hôm khuya khoắt anh không bật đèn, giả ma dọa người ta đấy à!”
Lộ Nam nghe thấy hô hấp của cô gấp gáp, biết vừa rồi khẳng định cô bị hù dọa.
Nhưng không nhìn thấy mặt của cô.
Nhưng trong đầu anh dường như cũng có thể phác hoạ ra dáng vẻ và nét mặt tức giận của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại thấp giọng, cười khẽ một tiếng.
Tô Bắc có chút tức giận, đưa tay lại muốn đi bật đèn.
Cô vừa tìm phương hướng, vừa mở miệng.
“Lộ Nam, có phải anh thật sự bị bệnh không vậy, anh cười cái gì a, đêm hôm khuya khoắt đáng sợ chết. Nếu có bệnh anh hãy đi bệnh viện đi, tuyệt đối đừng để lây cho...”
Chữ “Tôi” của cô còn chưa nói ra, đã bị Lộ Nam kéo qua.
Trong bóng tối, Tô Bắc lờ mờ cảm giác được, mình đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ bừng, người đàn ông này, hôm nay lại lên cơn thần kinh gì đây.
Buổi sáng, trong thang máy, còn cãi nhau túi bụi với cô, bây giờ lại trở nên không nhìn thấu như vậy.
Tính cách anh âm tình bất định như vậy, tám chín phần mười là nhân cách phân liệt.
Cô đưa tay muốn đẩy Lộ Nam ra, lại bị Lộ Nam ôm càng chặt hơn.
Tô Bắc nổi giận.
“Lộ Nam, anh thả tôi ra! Đầu óc anh có hố đấy à!”
Vậy mà Lộ Nam thấp giọng nói.
“Đúng vậy, trong đầu tôi có hố, trong hố có cô!”