Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 31: Chương 31: Tôi lưu manh tôi kiêu ngạo (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Bắc bị lời tỏ tình hư hư thực thực này làm cho không kịp đề phòng, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

May mắn bây giờ là ban đêm, Lộ Nam thấy không rõ ánh mắt của cô lắm.

Cô không nhịn được đưa tay véo mình, để cô tỉnh táo lại.

“Lộ Nam, tôi đã rất mệt rồi, anh có thể buông tôi ra được không?”

Lộ Nam không để ý.

Tô Bắc nhấn mạnh lần nữa: “Tôi thật sự rất mệt, tôi muốn về đi ngủ!”

Lộ Nam có chút cố chấp ôm lấy Tô Bắc.

Thật ra anh cũng rất bực bội, chắc là do hai ngày nay chung sống với Tô Bắc.

Hôm nay lúc nói chuyện làm ăn, trong đầu của anh một mực hiện ra khuôn mặt nhỏ quật cường của Tô Bắc, không sao xóa đi được.

Cho nên, đàm phán xong, anh liền trực tiếp trở về căn hộ.

Nhưng anh chờ hơn hai tiếng, cũng không thấy Tô Bắc trở về.

Trong lòng anh nhất thời có chút bực bội, rất không vui.

Anh bỗng nổi tính trẻ con ôm Tô Bắc.

“Cô hãy nói cho tôi, tại sao cô lại là Anne?”

Tô Bắc im lặng.

“Bởi vì tôi vốn chính là Anne, làm phiền anh có thể hỏi câu IQ cao chút được không! OK?”

Lộ Nam lắc đầu.

“Không thể, chẳng phải cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô sao? Cuộc sống của cô chẳng phải là cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng sao? Vì sao cô còn muốn xông xáo ngành giải trí. Tôi được nghe nói, người đại diện kim bài Anne, từng bước một đi đến vị trí hiện tại, nỗ lực nhiều hơn những gì người bình thường tưởng tượng ra được!”

Vẻ mặt Tô Bắc tập trung nhìn Lộ Nam.

Cho dù cô biết, Lộ Nam căn bản không nhìn thấy nét mặt của mình.

“Anh nói đúng! Tôi vì đi tới một bước hôm nay, những gì nỗ lực vượt xa những gì người thường tưởng tượng, thế nhưng không có nỗ lực sẽ không có thu hoạch. Trên thế giới này, còn lâu mới có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Lộ tổng chẳng phải rõ điểm này hơn tôi sao? Mà lại, chuyện tin đồn, Lộ tổng cũng có thể coi là thật, có phải quá buồn cười hay không!”

Lộ Nam chậm rãi buông Tô Bắc ra.

Trong bóng tối, trong ánh mắt của anh chiết xạ ra một tia sáng nhàn nhạt.

“Đúng vậy, trên thế giới này, không có chuyện không làm mà hưởng, nhưng phán đoán của tôi đối với sự việc, luôn luôn rất chuẩn, duy chỉ trong chuyện của cô, tôi mới đoán sai!”

Tô Bắc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi đến bên tường, bật đèn lên.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng, khiến hai người đều có chút không thích ứng.

Tô Bắc đưa tay càn lại ánh đèn, chờ đôi mắt thích ứng, mới chậm rãi bỏ tay ra.

Lộ Nam mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, nhìn vô cùng thoải mái dễ chịu.

Tô Bắc đột nhiên nghĩ đến lời đồn mình nghe được khi ở nước Mỹ.

Người ta nói Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, thần bí quỷ dị, tật bệnh quấn người, đau khổ chống đỡ tập đoàn Thịnh Thế.

Thế nhưng cô không ngờ.

Lộ Nam không chỉ trái ngược với lời đồn, còn khiến cô được mở rộng tầm mắt.

Nói thật, Lộ Nam tuyệt đối thuộc kiểu bá đạo xấu xa, anh tuấn mê người.

Tô Bắc thật sự không tìm được ai xuất sắc hơn anh trong những người đàn ông cô từng gặp.

Đương nhiên, tính tình của anh quá thối!

Nếu như anh có thể bỏ được tính xấu của anh, chắc hẳn sẽ thu hút hơn.

Cô đột nhiên có chút tò mò nhìn Lộ Nam.

“Chẳng phải bên ngoài đều đồn anh thần bí quỷ dị, tật bệnh quấn thân sao? Lúc ấy tôi còn tưởng rằng, anh thần bí như vậy, không phải ngoại hình quá xấu, thì là sắp chết, ai ngờ anh không những có ngoại hình, nhìn cũng rất sinh long hoạt hổ!”

Lộ Nam đột nhiên cười âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.