Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 32: Chương 32: Tôi lưu manh tôi kiêu ngạo (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nói như vậy, trước kia cô nghĩ về tôi như vậy sao?”

Tô Bắc theo bản năng rụt rụt bả vai.

“Không phải tôi nghĩ anh như vậy, là người ngoài đều đồn như thế!”

Cô cười khan một tiếng, mất tự nhiên nói.

“Anh cũng biết, thứ như lời đồn, có đôi khi, cũng không thể tin được...”

Lộ Nam nhíu mày, tới gần từng bước một.

“À... Là thế phải không?”

Tô Bắc hơi sợ dáng vẻ này của anh, cô lui về phía sau hai bước.

“Còn không phải sao, những gì tôi nói đều là nói thật!”

Ý cười của Lộ Nam không đạt tới đáy mắt, ánh mắt của anh có chút mập mờ.

“Vậy hôm nay, tôi sẽ xé rách lời đồn này, cô cảm thấy thế nào? Tôi xấu xí hay không, chỉ cần cô không phải kẻ mù, đoán chừng đều có thể nhìn ra. Về phần có phải tôi tật bệnh quấn thân hay không, chúng ta hoàn toàn có thể lên giường thử xem sao, thật ra... thể lực của tôi cũng không tệ lắm.”

Trong nháy mắt Tô Bắc bị câu này của anh làm cho đỏ mặt.

Dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả táo.

Cô giận dữ lại thẹn thùng, nhìn Lộ Nam, tức giận nói.

“Lộ Nam, ban ngày nhìn anh như chính nhân quân tử, không ngờ, buổi tối anh đúng là loại lưu manh!”

Lộ Nam cười càng thêm mập mờ, khóe môi của anh đã nhếch lên.

“Nha... Nghe ý của cô, trước kia tôi từng lưu manh với anh à?”

Tô Bắc giật mình, cô lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng.

“Lộ Nam... Không... Không... Không ngờ, anh vô sỉ như vậy!”

Lộ Nam cười.

“Thật ra trên giường, tôi còn càng vô sỉ hơn đấy! Chẳng lẽ cô hi vọng trên giường, tôi còn duy trì dáng vẻ chính nhân quân tử hay sao?”

Lộ Nam còn cố ý tỏ ra bất ngờ.

Tô Bắc bị Lộ Nam chọc cho thiếu chút nữa ngất đi.

Lộ Nam vậy mà đùa giỡn cô!

Cô che ngực, tức giận trừng mắt với Lộ Nam.

“Lộ Nam, anh là đồ lưu manh, anh đang nói linh tinh gì vậy! Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đừng quên hứa hẹn của chúng ta!”

Lộ Nam cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Lời hứa à! Tôi quên rồi, lại nói, nếu là vợ chồng, nào có chuyện không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu tôi ra toà án, thẩm phán cũng không thể phán tôi có tội!”

Tô Bắc triệt để im lặng, người đàn ông này sao có thể nói chuyện như vậy, đường hoàng như thế chứ!

Cô ép cho nghèo từ, chỉ nói được một câu.

“Lộ Nam, anh lưu manh!”

Lộ Nam nhếch môi, đến gần Tô Bắc, áp cô vào tường.

Môi của anh nhẹ nhàng lướt qua tai Tô Bắc.

Tô Bắc lập tức cảm thấy, có một dòng điện chảy khắp toàn thân, tê tê dại dại.

Cả người cô cứng đờ, chỉ nghe thấy Lộ Nam nhẹ giọng nói nhỏ.

“Tôi lưu manh, tôi kiêu ngạo, tôi làm cống hiến vì tổ quốc!”

Tô Bắc ngây ra một giây, vậy mà nặn ra một câu.

“Cống hiến gì vậy?”

“sinh đời sau chứ còn gì!”

Lộ Nam nói như đương nhiên, trong nháy mắt Tô Bắc đỏ mặt như quả hồng.

Cô đẩy Lộ Nam ra, đi về phía phòng tắm.

Lộ Nam cười quên cả trời đất.

Trong lòng Tô Bắc luống cuống, hỗn loạn.

Lộ Nam đã thay đổi.

Lộ Nam như này, khiến cô thật sự không kịp đề phòng!

Khi Tô Bắc tắm rửa, tiện thể cầm tất cả quần áo nhét vào trong máy giặt quần áo.

Đợi cô tắm rửa xong, mới phát hiện, mình vậy mà không mang gì cả!

Tô Bắc thật sự suy sụp, chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong!

Cô im lặng nhìn chằm chằm bồn tắm lớn, Thượng Đế không thể hậu đãi cô một chút sao!

Cô nhìn trên kệ phòng tắm, gấp hai cái khăn tắm chỉnh tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.