Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Bắc trái lo phải nghĩ hồi câu, cũng không nghĩ ra được nên giải quyết sao.
Cô bực bội gãi gãi tóc, cắm đầu xuống giường.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc xông vào phòng.
Khóe môi của anh hơi nhếch lên.
Vừa rồi, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua có mấy giây,.
Thế nhưng, thân thể Tô Bắc đã khắc sâu vào trong đầu anh.
Dáng người nha... Cũng không tệ lắm!
Nếu như Tô Bắc biết ý nghĩ của Lộ Nam, nhất định sẽ uống một ngụm nước phun chết anh.
Hôm sau, khi Tô Bắc tỉnh lại.
Cô đoán, chắc Lộ Nam cũng đã đi.
Cô thu dọn xong, vụng trộm mở cửa như kẻ trộm.
Cô ngó đầu ra khỏi cửa phòng, nhìn trái nhìn phải hồi lâu, phát hiện đúng là không có ai nữa, cô mới yên tâm to gan đi ra.
Kết quả, cô vừa đi được hai bước, đã nghe thấy một tiếng giọng nói quen thuộc.
“Tô Bắc, chào buổi sáng!”
Tô Bắc bị dọa đến nỗi suýt nữa đặt mông ngồi dưới đất.
Cô cứng ngắc xoay người, chậm rãi quay đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lộ Nam.
“Anh còn chưa đi à!”
Lộ Nam nhàn nhạt nhướng mày.
“Tôi không đi rất kỳ lạ sao?”
Tô Bắc nuốt mắt nước bọt, được thôim anh đi hay không, hoàn toàn chính xác không liên quan gì đến tôi.
Có điều, có chuyện tối ngày hôm qua xen vào, cô sợ sáng sớm gặp mặt, thực sự quá khó xử.
Cho nên, cô cố ý dậy muộn một lát.
Không ngờ Lộ Nam luôn luôn đi sớm, hôm nay vậy mà lần đầu tiên không đi sớm.
Cô cười khan một tiếng.
“Không kỳ lạ!”
Lộ Nam lành lạnh nhìn cô một cái.
“Đến ăn bữa sáng đi!”
Dường như anh đã quên đi mang tính lựa chọn đối với chuyện tối ngày hôm qua,.
Tô Bắc nghĩ nghĩ, anh đã làm như không có gì xảy ra, cô cần gì phải tự tìm phiền não chứ!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đi lên trước, nhìn xem bữa sáng ăn gì.
Nhìn thức nhắm và cháo trên bàn ăn, Tô Bắc nuốt nước miếng một cái.
Cô cười nhìn về phía Lộ Nam.
“Anh mua à?”
Lộ Nam ghét bỏ nhìn cô.
“Thứ này, còn cần mua ư? Lại nói, đồ đi mua có vệ sinh sạch sẽ như này không?”
Tô Bắc kinh hãi đến nỗi cằm rơi xuống.
“Nói như vậy! Là anh làm ư!”
Lộ Nam đắc ý nhướng nhướng lông mày, mở miệng như đại gia.
“Ừm! Cho cô một cơ hội, nếm thử đi!”
Tô Bắc nhìn qua anh.
Nghĩ thầm, bữa sáng miễn phí, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng kéo ghế qua, ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
Cô uống một ngụm cháo trước, lập tức sợ ngây người.
Cháo ngon như vậy, thật sự là Lộ Nam làm sao?
Lộ Nam trông thấy ánh mắt khiếp sợ của cô, càng thêm đắc ý.
Anh thoải mái nhàn nhã ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Tô Bắc lấy lại tinh thần, nhanh chóng ăn cơm.
Hai người ăn cơm không đến mười phút.
Tô Bắc thực sự không muốn nói trái lương tâm.
Hương vị bữa sáng này, thật sự quá tuyệt vời.
Khiến cho cô ăn như hổ đói như thể tám đời chưa được ăn vậy!
Có điều ở trước mặt Lộ Nam, cô cũng không cần thiết chú ý hình tượng.
Cơm nước xong xuôi, Tô Bắc cầm lấy túi xách từ trên ghế salon, liền định đi làm.
Từ lúc bắt đầu ăn sáng, Lộ Nam một mực im lặng đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.
“Tô Bắc!”
Tô Bắc ngẩn người, song vẫn xoay người.
Dù sao cũng vừa ăn của người ta xong mà!
“Sao vậy?” Cô cười tủm tỉm nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam từ bi nói.
“Sau này chúng ta đã đi làm cùng một công ty, tôi có thể không làm khó, tiễn cô đi một đoạn đường, chỉ cần cô không nói lung tung ở công ty!”
Tô Bắc giật giật môi.
“Nói lung tung? Anh yên tâm đi, không có chuyện đó đâu! Tôi không có thời gian nhàn rỗi đâu!”
Lộ Nam gật gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!”
Tô Bắc nghĩ nghĩ, đi theo.