Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù sao đúng như Lộ Nam, đều đi làm ở cùng một công ty, dù sao cô cũng phải đi, liền tiện thể ngồi xe Lộ Nam là được.
Cô cũng không già mồm như vậy, không phải gọi xe thì không cần mất tiền.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Bắc, khóe miệng Lộ Nam hơi nhếch lên.
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, lông Tô Bắc mượt hơn rất nhiều!
Buổi sáng hôm nay nói chuyện, cũng không giương nanh múa vuốt như vậy, đó là hiện tượng tốt!
Sau khi lên xe, Tô Bắc không nhịn được cảm thán.
Dù sao cũng là nhà tư bản, ngồi xe này, thật sự dễ chịu!
Tô Bắc hài lòng nhắm mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Nam lái xe, có chút nhàm chán.
Anh đột nhiên sinh ra tâm tư trêu chọc Tô Bắc.
Anh như có điều suy nghĩ nói.
“Tô Bắc, phụ nữ các cô, thấy thế nào về cụm từ sân bay?”
Tô Bắc sững sờ.
Cô kịp phản ứng, phản ứng đầu tiên, chính là cúi đầu nhìn ngực mình.
Rõ ràng rất ngạo nghễ, cái gì mà sân bay!
Chẳng lẽ anh mù hay sao.
Tô Bắc có chút phẫn nộ, cô không chút khách khí nói.
“Tôi không phải sân bay, lại nói, làm sao anh biết!”
Lộ Nam hiểu rõ gật đầu.
“Ừm, cô thật sự không phải sân bay, chỉ là ngực cô hơi phẳng mà thôi!”
Cái gì?
Ngực phẳng?
Tô Bắc triệt để phát điên.
Bất kể Lộ Nam nói cái gì, cô cũng có thể chịu được.
Thế nhưng sao anh có thể chửi bới bộ ngực của mình vậy?
Rõ ràng mãnh liệt như sóng cả, có được không!
Cô phẫn nộ trừng Lộ Nam.
“Hôm nay tôi mặc quần áo quá rộng, cộng thêm ánh mắt anh không tốt, cho nên mới cho ra kết luận như vậy, hiểu không?”
Lộ Nam lắc đầu.
“Tôi không hiểu, tối hôm qua rõ ràng tôi đã thấy rồi!”
Vừa nhắc tới tối hôm qua, Tô Bắc lập tức đỏ mặt như con tôm luộc.
Anh còn dám nhắc tới tối hôm qua!
Tô Bắc cảm thấy, sự nhẫn nại của mình thật sự quá tốt rồi.
Bằng không, cô thật sự sẽ vung một đấm đánh bay Lộ Nam.
Cô không ngừng tự an ủi mình.
Tỉnh táo! Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo!
Phẫn nộ không giải quyết được bất cứ chuyện gì!
Trong đầu của cô đột nhiên hiện ra câu nói của anh tối hôm qua.
Tô Bắc lập tức cảm thấy đầu lóe lên, thốt ra.
“Tôi ngực nhỏ, tôi kiêu ngạo, tôi giảm bớt vải vóc cho tổ quốc!”
Tay Lộ Nam bỗng nhiên dừng lại, đánh trật tay lái, xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
Anh thắng mạnh xe, ho khan một tiếng rất mất tự nhiên.
Anh đã nghĩ tới nhiều khả năng.
Song tuyệt đối không ngờ rằng, Tô Bắc sẽ mặt không thay đổi nói một câu như vậy.
Anh nổ máy xe lần nữa, nét mặt co giật nhìn về phía trước.
Quãng thời gian kế tiếp, Lộ Nam không nói một câu nào.
Tô Bắc lười đáp lại anh, cô tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến con đường cao ốc tập đoàn Thịnh Thế, xe còn chưa tới gần công ty.
Tô Bắc ngay lập tức quay đầu.
“Dừng xe đi, tôi xuống xe ở chỗ này là được!”
Lộ Nam nghĩ nghĩ, nghĩ đến lời hứa giữa bọn họ.
Anh đánh sang bên dừng xe, Tô Bắc nhanh chóng xuống xe.
Nhìn theo bóng lưng Tô Bắc đi xa, Lộ Nam rơi vào trầm tư.
Tô Bắc... rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào vậy!
Rõ ràng là phụ nữ, nhưng lại có nghị lực của người đàn ông.
Gặp phải chuyện, quật cường như đầu trâu.
Khiến cho người ta đau lòng, lại không nói được gì.
Mấu chốt là, cô nói không muốn có bất kỳ quan hệ gì với mình, liền thật sự như giải quyết việc chung, làm còn dứt khoát hơn anh, không dây dưa dài dòng chút nào!