Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 11: Chương 11: Mặt người dạ thú




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô đi vào phòng khách chỉ thấy trên bàn đã trải khăn trải bàn thêu chỉ vàng, trong chén bát bằng vàng đều là món ngon, đầu bếp bày đủ chén dĩa bát đĩa xong, mở Champagne Eder Cheick, châm ngọn nến, lúc này mới cúi người rời đi.

Đây là Champagne mà trong bữa tiệc của giới thượng lưu cũng hiếm gặp, chỉ có ở buổi đấu giá cỡ lớn và khách sạn cao cấp, một chai lên tới 27 vạn đôla!

Lộ Nam khí định thần nhàn thưởng thức rượu, ánh sáng nhu hòa làm nổi bật lên sắc mặt ôn hòa của anh.

Tô Bắc đột nhiên trở nên si mê.

Người đàn ông này mặc dù tính tình hơi xấu, sắc mặt hơi lạnh, thế nhưng ngoại hình rất đẹp, rất hào hoa, ngay cả động tác ăn cơm, cũng đẹp trai làm cho người ta giận sôi.

Ngay khi nước bọt của Tô Bắc sắp chảy xuống đất, Lộ Nam bất thình lình nói: “Nhìn đủ chưa?”

Tô Bắc lập tức hoàn hồn.

Không phải chứ, rõ ràng anh cúi đầu mà, sao anh thấy được mình đang nhìn anh chứ?

Lộ Nam bực bội nói: “Lau nước bọt đi, mau chóng ăn cơm!”

Tô Bắc nhanh chóng vươn tay, dùng tay áo lau khóe miệng, lại không có gì cả.

Khi cô làm xong động tác này, trông thấy khóe môi Lộ Nam hơi nhếch lên, cười như không cười lắc đầu, nói ra một chữ “ngốc“.

Tô Bắc kinh hồn táng đảm ăn xong, liền chui vào phòng.

Cô thật sự khó mà chống cự lại Lộ Nam, gặp mặt đã cảm thấy thở không nổi, thực sự quá nguy hiểm!

Hôm sau, sau khi Tô Bắc rời giường, phát hiện Lộ Nam đã rời đi.

Tô Bắc không chút hoang mang thu dọn xong, mới đi đến tổng bộ tập đoàn Thịnh Thế. Tòa nhà chọc trời này cao tới trăm tầng, là cao ốc cao nhất thành phố Nam Hi.

Tường trong công ty đều dùng giấy gió Victoria trang trí, vị trí đón khách bày rất nhiều bàn gỗ thật thuần thủ công, trên ghế sa lon cũng thêu chỉ vàng.

Tinh xảo trang nhã, gọn gàng khí chất.

Tô Bắc đi đến quầy lễ tân, lịch sự mở miệng hỏi: “Xin hỏi, bộ phận nghệ sĩ ở đâu vậy?”

Lễ tân đã làm việc năm năm ở tập đoàn Thịnh Thế, rất nhiều người đến hỏi thăm bộ phận nghệ sĩ, nhất là người xinh đẹp như Tô Bắc, bọn họ đều mang một giấc mơ minh tinh.

Thế nhưng người có thể đi đến sau cùng lại lác đác không có mấy.

Cô ấy không chậm không nhanh nói: “Ở tầng sáu!”

Nói cám ơn, Tô Bắc đi vào thang máy lên tầng sáu, đã thấy ở cửa có một đám người vây quanh, bên trong có không ít gương mặt thường gặp trên TV.

Bọn họ tranh nhau chen lấn vao chỗ cửa thang máy, trên khuôn mặt tuổi trẻ tinh xảo tràn ngập kích động, liên tục quan sát, giống như sợ bỏ lỡ điều gì.

Trong thang máy chỉ có một mình Tô Bắc, ánh mắt những người này lại hận không thể chọc thủng thang máy, không phải đang chờ cô đấy chứ?

Bọn họ đều là minh tinh giá trị bản thân không ít đâu!

Tô Bắc ung dung đi ra thang máy, quả nhiên không có nhiều người liếc nhìn cô một cái.

Nhìn thấy các minh tinh tràn đầy nhiệt tình, Tô Bắc càng thêm nghi hoặc, hôm nay có nhân vật lớn gì tới sao?

Mông Tô Bắc vừa dán vào trên ghế, nghe thấy những minh tinh vây quanh ở cửa thang máy đang bàn tán mình, còn có người đang lén chỉ về phía cô.

“Đây chẳng phải Tô Noãn sao!”

“Làm sao có thể, ngay cả người trợ lý cũng không có, cùng lắm thì là tiểu minh tinh tuyến mười tám, nói không chừng là sửa theo ngoại hình của Tô Noãn!”

“Chậc chậc, cùng mặt khác mệnh, một người cao cao tại thượng có bao nhiêu người tranh nhau muốn nâng, mà cô gái này... A!”

Tô Bắc ngây ngẩn cả người, hình như Tô Noãn đã là minh tinh tuyến một, dù sao lấy nhà họ Tô thực lực hùng hậu, muốn nâng đỡ một người thực sự rất dễ dàng.

Nghe đám người kia không ngừng bàn tán, Tô Bắc cũng không lên tiếng. Đều làm việc, xé mặt trước mặt mọi người khó coi lắm.

Đột nhiên, có người hô tên: “Là Diệp Nhiễm! Diệp Nhiễm đến rồi!”

Thuận theo ánh mắt hâm mộ của đám tiểu minh tinh, Tô Bắc nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ kia, lập tức toàn thân như có dòng nước lạnh chảy qua.

Diệp Nhiễm cao ngạo ngẩng đầu đi tới, khuôn mặt không ai bì nổi, giống y hệt năm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.