Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không ngờ, năm năm không gặp, cô ta đã thành minh tinh.
Ở trường hợp như này, nhìn thấy người phụ nữ đã từng hại mình, cô siết chặt nắm đấm, vùi nỗi oán hận tràn ngập vào trong lòng.
Ngữ khí của đám minh tinh xung quanh vừa chua vừa sùng bái.
“Không ngờ Diệp Nhiễm cũng tới, giá trị bản thân của cô ấy mà cũng tranh người đại diện với chúng ta! Cô nói xem, chúng ta có còn cơ hội không? Anne chắc chắn sẽ không lựa chọn chúng ta!”
Có người đi theo phụ họa nói.
“Ai! Giá trị bản thân của Diệp Nhiễm không phải chúng ta có thể so sánh được đâu!”
“Thật đáng tiếc, Anne là người đại diện kim bài, trong tay cô ấy khẳng định có tài nguyên tốt ghê gớm, chúng ta không đùa được!”
Tô Bắc lập tức sửng sốt, không ngờ những minh tinh này đợi hồi lâu là đang chờ cô.
Phải, cô có địa vị trong vòng giải trí ở nước ngoài, nhưng minh tinh nước ngoài xưa nay không làm trò này, cô vẫn có chút không quen.
Tô Bắc nhìn qua Diệp Nhiễm một chút, cô ta chín chắn hơn trước kia, khuôn mặt trang điểm đậm khí chất chín chắn hoàn toàn át đi sức sống thanh xuân của cô ta.
Diệp Nhiễm cao ngạo đứng ở nơi đó, không gần gũi với ai, song cũng giống mọi người, chờ người đại diện kim bài Anne.
Tô Bắc trào phúng nhếch môi, chỉ dựa vào cô ta, cũng muốn cô làm người đại diện cho à?
Cảnh tượng gai mắt đâm tim năm năm trước nổi lên trong lòng lần nữa, cô đè xuống nỗi hận, tiếp tục nghe người khác tám nhảm.
“Ai, mọi người nói xem, rốt cuộc Anne là người như nào? Lợi hại như vậy, hẳn là không phải người bình thường đi!”
“Nghe nói là nữ tu sĩ, rất nghiêm khắc đâu ra đấy. Nếu không làm sao nghệ sĩ dưới trướng cô ấy lại nghe lời vậy chứ?”
“Với năng lực tài nguyên của cô ấy, tùy tiện đứng chỗ nào, cũng không ai dám lỗ mãng đi!”
“Anne từng dốc sức phấn đấu ở Hollywood, tùy tiện thưởng cho chúng ta chút tài nguyên cũng có thể đưa chúng ta ra nước ngoài, thành ngôi sao quốc tế nha!”
Tô Bắc có chút thất vọng, không ngờ những người này nghĩ mình thành mụ phù thủy, mà người nào cũng muốn đào được chỗ tốt từ cô.
Cô còn đang trầm tư, một cô gái đột nhiên ngồi xuống sát bên cô, nhìn giống như vừa trưởng thành, chưa thoát vẻ ngây thơ.
Tất cả mọi người đang chờ đón “người đại diện vàng Anne”, nhưng cô ấy lại ngồi ngây ra, trong mắt tràn đầy hiếu kì và hưng phấn.
Tô Bắc cười nói: “Cô là?”
Cô gái quay đầu, mở to mắt nhìn hoạt bát cười nói: “cô đang hỏi tôi à?”
Nhìn cô ấy rất có linh khí, hai mắt to như biết nói chuyện.
Tô Bắc gật đầu, nói: “Đúng vậy! Cô cũng là nghệ sĩ của giải trí Tinh Không sao?”
“Cô cũng vậy sao?” cô gái hỏi lại, ngạc nhiên bắt lấy tay Tô Bắc, trong mắt cô ấy bắn ra niềm vui tìm được tri kỷ.
“Tôi tên Cố Thiến Oánh, là nghệ sĩ giải trí Tinh Không ký kết!”
Nói đến đây, nét mặt của cô ấy có chút uể oải.
“Nơi này quá nhiều người ưu tú nghệ, tôi ký kết được một năm, từ đầu đến cuối đều đóng vai phụ. Nghe bọn họ nói, hôm nay có người đại diện nổi tiếng muốn tới chọn nghệ sĩ, tôi bèn nghĩ đến để có thêm kiến thức, nhưng loại chuyện tốt này khẳng định không tới lượt tôi.”
Tô Bắc rốt cục hiểu rõ gật đầu.
“Tôi thấy cô một mực ngồi ở chỗ này, có phải cô cũng muốn nhìn thấy phong thái của Anne giống tôi không!”
Trong đôi mắt to sáng lấp lánh của Cố Thiến Oánh hiện ra ánh sáng, khiến Tô Bắc không đành lòng nói dối.
Nhưng chỗ thang máy có nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô không thể không gượng cười phụ họa: “Ừm, đến xem Anne.”
Cố Thiến Oánh lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo Tô Bắc nói không ngừng.
Cô ấy vừa kích động, âm thanh liền cất cao, quấy rầy đến Diệp Nhiễm bên cạnh.
Diệp Nhiễm bất mãn nhíu mày, mất hứng nhìn sang phía này, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm.
Cho dù đã qua năm năm, cô ta vẫn không quên Tô Bắc!