Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Bắc xinh đẹp hơn cô ta, xuất thân lại tốt, đi tới chỗ nào, cô ta cũng chỉ là một nhân vật làm nền cho cô, ai nhắc đến cô ta cũng là “bạn tốt của Tô Bắc“.
Ghen ghét mọc rễ ở trong lòng rốt cuộc không nhổ được, năm đó cô ta nghĩ hết biện pháp quyến rũ bạn trai của Tô Bắc, giật dây Tô Noãn để Tô Bắc xấu mặt, danh dự không còn, chật vật chạy khỏi nơi này.
Không ngờ tiện nhân này còn dám trở về! Còn dám đi đến trước gót chân cô ta! Thật đúng là muốn chết!
Diệp Nhiễm cắn chặt răng, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, trong lòng dấy lên lửa giận hừng hực, vung váy ngẩng cao đầu đến gần Tô Bắc.
“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đại minh tinh từ nước ngoài trở về. Có điều sao tôi chưa từng nghe tên của cô vậy! Sợ cuộc sống không vượt qua nổi, mới trở về nhặt đồ tôi ăn để thừa a!”
Thấy sắc mặt Tô Bắc bình tĩnh, Diệp Nhiễm cất cao âm thanh, cười lạnh nói: “Nếu cô quỳ xuống đi cầu xin tôi, tâm tình tôi tốt, còn có thể thưởng cho cô một cơ hội đi ngủ với đạo diễn. Ngủ với đàn ông chính là thế mạnh của cô mà!”
Tô Bắc an tĩnh nhìn Diệp Nhiễm giương nanh múa vuốt, chỉ cảm thấy cô ta lộ ra trò hề, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Uổng cho cô coi Diệp Nhiễm là bạn tốt, thì ra lúc nào cô ta cũng hận không thể cô không sống nổi, hận không thể khiến cô sống không bằng chết!
Đến loại tình trạng này, Diệp Nhiễm còn si tâm vọng tưởng giẫm cô một phát trước mặt mọi người. Trong hội này cho tới bây giờ không có tường nào gió không lọt qua được, lời đồn cô rất bẩn sẽ truyền cho mọi người đều biết rất nhanh.
Diệp Nhiễm thấy Tô Bắc im lặng, cho rằng cô sợ, cười càng thêm đắc ý, nói: “Khuyên cô thức thời một chút thì cút đi sớm đi, đừng để Anne nhìn mà buồn nôn!”
Nghe cô ta nói móc càng ngày càng châm chọc, Tô Bắc tức giận đến nỗi bật cười, liếc mắt, cũng không để ý.
So đo với loại tôm tép nhãi nhép, vậy là tự hạ giá mình!
Cố Thiến Oánh ngồi cạnh cô thực sự nghe không vô, cô ấy bỗng nhiên đứng lên: “Sao cô có thể nói như vậy!”
Diệp Nhiễm khinh miệt lườm cô ấy một chút: “Cô là cái gì! Mà xứng nói chuyện với tôi!”
Tô Bắc cho Cố Thiến Oánh một ánh mắt an ủi, khinh thường nói với Diệp Nhiễm: “Diệp đại minh tinh khí thế hùng hổ thật đấy!”
Khí thế càn rỡ của Diệp Nhiễm bị ngăn chặn trong nháy mắt, không cam lòng cứng cổ, sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Dựa vào cái gì!
Năm năm trước Tô Bắc chèn ép cô ta khắp nơi, thế nhưng với danh tiếng của cô ta bây giờ, một phát giẫm chết Tô Bắc cũng dễ dàng, vì sao cô ta vẫn còn cảm giác mình kém một bậc!
Cô ta khó thở, nói: “Cô cho rằng loại hàng nào Anne người ta cũng để ý đấy à?”
Tô Bắc cười ý vị thâm trường: “Đúng vậy a, Anne hoàn toàn chính xác không phải loại hàng nào cũng để ý!”
Diệp Nhiễm nhíu mày, vung tay lên liền muốn cho Tô Bắc một cái tát, lại bị người khác nhẹ nhàng ngăn cản.
Một người phụ nữ nhìn thanh lãnh nữ nhân nói lạnh như băng: “Diệp Nhiễm, cô còn có chút tố chất hay không? Người trước mặt cô hẳn là người mới của công ty đi, cô không coi ai ra gì như vậy, để người ta nhìn giải trí Tinh Không thế nào?”
Tô Bắc chưa bao giờ gặp người phụ nữ này, càng không rõ tại sao cô ấy lại phải giải vây cho mình.
Cố Thiến Oánh lại gần nói: “Cô ấy là Nghiêm Nghệ Đình, một nghệ sĩ hạng hai!”
Tô Bắc nhìn chằm chằm Nghiêm Nghệ Đình, không ngờ ở trường hợp như này, ngoại trừ cô nương đơn thuần như Cố Thiến Oánh, còn sẽ có người ra mặt cho mình.
Nghiêm Nghệ Đình, nhìn thanh lãnh, cao ngạo, lại tốt hơn Diệp Nhiễm vênh váo hung hăng quá nhiều, nghĩ đến địa vị hai người cũng tương xứng.
Diệp Nhiễm và Nghiêm Nghệ Đình đang giương cung bạt kiếm, điện thoại của Tô Bắc vang lên.
Nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông, anh ta nói: “Anne, thực sự xin lỗi, để cô chờ lâu. Văn phòng quá nhiều chuyện, xin hãy thứ lỗi.”
Tô Bắc bình tĩnh nói: “Không có việc gì, tôi ngồi ở chỗ này, đang quan sát tình huống cẩn thận. Hôm nay tôi mặc một bộ đồ màu lam nhạt, sau khi anh lên tầng sáu, có thể lập tức nhận ra tôi!”
Người đàn ông nói: “được, tôi lập tức đến ngay!”
Tô Bắc ung dung cúp điện thoại, lạnh nhạt ngồi bên cạnh Cố Thiến Oánh, nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Nhiễm thấy dáng vẻ bình tĩnh này, lồng ngực càng thêm buồn bực, không nhịn được muốn châm chọc.