Sáng sớm, Tô Bắc cảm nhận được có người đang kéo chăn mình.
Cô không vui mở mắt ra, liền thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.
Lộ Nam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Bắc: “Giờ này còn chưa chịu rời giường, cô muốn tất cả mọi người đợi cô ăn cơm?”
Đây là Lộ gia!
Ký ức ngày hôm qua lập tức quay về, cô bị ép gả cho Lộ Nam, hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thật ra cô là một người ngoài.
Tô Bắc vội kéo chăn đứng dậy, lanh trí đứng trước mặt Lộ Nam, như học sinh tiểu học làm sai chuyện gì.
Không ngờ Tô Bắc nghe lời như vậy, Lộ Nam hơi động tâm.
Chẳng qua, khi tầm mắt anh lướt qua áo cưới màu đỏ của Tô Bắc, cười như không cười.
Cô sợ mình bao nhiêu, mà mặc cái này ngủ.
Lộ Nam thầm nghĩ: “Mình sẽ đói bụng ăn quàng vậy à?”
Tiếp đó anh cười cười chỉ phòng ngủ, nói: “Trong ngăn kéo có đồ nữ, cô mau thay đồ, rửa mặt xong ra ngoài ăn cơm!”
Nói xong, anh đi ngay.
Tô Bắc nhìn bóng lưng anh, thầm mắng trong lòng vô số lần.
Kẻ xấu, đáng ghét!
Biết rõ có đồ nữ lại không nói cho cô, hại cô mặc áo cưới này, cả đêm ngủ không ngon.
Tô Bắc xoa hông đau nhức, vào phòng thay quần áo.
Lúc cô đi ra, rốt cuộc gặp được người nhà Lộ Nam.
Hôm qua đội khăn voan, cô không thấy mặt được, đừng nói tới có nhiều người không tham dự hôn lễ.
Trên bàn cơm, một bà cụ gần bảy mươi đoan trang ngồi ở chủ vị, chắc chắn là bà nội của Lộ Nam – Mục Niệm Ảnh, tư thái bà ưu nhã, nhìn thế nào cũng có khí chất đại gia khuê tú, chỉ là mặc đồ Miêu tọc, hoàn toàn khác với bố trí của căn biệt thự này.
Người đàn ông bên cạnh bà, khí chất trầm ổn, có lẽ là cha Lộ Nam, Lộ Hướng Viễn, đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát Tô Bắc, trông rất thông minh.
Người đàn bà ngồi bên cạnh ông chắc là mẹ Lộ Nam, Tôn Tĩnh Di, an tĩnh lại hiền huệ.
Tô Bắc nhìn một vòng, cũng không tìm ra em gái Lộ Nam, Lộ Tây Tây.
Thấy Tô Bắc im lặng quá lâu, Lộ Nam hơi buồn bực, nói: “Thưa đi!”
Thưa gì? Dựa vào gì mà thưa!
Cô cũng không phải là con dâu mà bọn họ thừa nhận, mọi người đều gặp kịch thì diễn thôi, không phải vì xung hỉ cho Lộ Tây Tây sao!
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của mọi người, Tô Bắc nghĩ tới công ty của cô mình, không khỏi đau lòng cho cô, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, khôn khéo thưa: “Bà nội, cha, mẹ, chào buổi sáng ạ!”
Mục Niệm Ảnh gật đầu, không ai tiếp lời, ai ăn cơm của người nấy.
Lộ Hướng Viễn thâm trầm nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: “Ngồi xuống ăn cơm đi!”
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất buồn rầu.
Đây toàn là ai, trong mắt chẳng hề có cô!
Tô Bắc không có khẩu vị ăn vài đũa cơm, nghe Lộ Nam nói: “Bà nội, Bắc Bắc muốn dọn ra ngoài ở, con cũng muốn vậy.”
Sao anh lấy cô làm cớ, còn gọi thân mật như vậy?
Mục Niệm Ảnh nghe Lộ Nam nói, nhất thời ném đũa xuống, quay đầu quan sát Tô Bắc, bất mãn trên mặt bà rõ ràng hơn.
Cháu trai bà rất có hiếu, thường ngày đều sẵn lòng ở bên bà. Nhưng người đàn bà này vừa vào cửa một ngày đã muốn lật trời sao!
Tô Bắc thấy không ổn, muốn mở miệng giải thích, lại bị Mục Niệm Ảnh ngắt lời.
Bà nghiêm nghị nói: “Tô Bắc, sao cô không biết quy củ! Nếu cô gả vào Lộ gia, thì phải theo quy củ của Lộ gia.”
Mặt Tô Bắc cứng đờ, hít một hơi sâu, thiếu chút nữa bất tỉnh.