Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 9: Chương 9: Xuất giá tòng phu




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mục Niệm Ảnh nói tiếp: “Cái gọi là xuất giá tòng phu, sao cô có thể nói ra yêu cầu vô lý như vậy, còn muốn dọn ra ngoài ở!”

Tô Bắc bị chọc giận tới bật cười, gì mà xuất giá tòng phu, cô cũng không ký khế ước bán thân, giấy trắng mực đen bán mình đi!

Cho dù là Tô gia, cũng không được!

Dọn ra ngoài cũng không phải chuyện lớn, cô vừa định phản bác, đã bị ánh mắt cảnh cáo của Lộ Nam ép im miệng.

Cô nhịn lại nhĩn, miễn cưỡng làm mình trông nhẹ nhàng một ít, uyển chuyển nói: “Bà nội… Con không có ý này. Chỉ là Lộ Nam cảm thấy, ở trong nhà, xa công ty không tiện lắm!”

Tô Bắc cười nói xong, cho Lộ Nam ánh mắt khinh bỉ.

Lộ Nam nhàn nhạt liếc cô, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, khuyên nhủ: “Bà nội, không phải như bà nghĩ đâu ạ. Chẳng qua chúng con mới kết hôn, ở nhà làm gì cũng không tiện, vậy lúc nào mới có thể cho bà ôm cháu?”

Tô Bắc sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kỳ khó chịu.

Lộ Nam liền nói: “Bà nội, bà nhìn đi, Bắc Bắc xấu hổ!”

Tô Bắc hận không thể nhảy qua che miệng Lộ Nam, anh không thấy mọi người đều bất mãn, ba lần bốn lượt muốn trách mắng cô sao!

Vô sỉ! Còn mở mắt nói bậy!

Nhưng vì có thể ra ngoài ở, cũng có thể tiện chăm sóc Tô Hàn hơn, cô phải nhịn.

Nghe Tô Bắc sặc, Mục Niệm Ảnh không vui cau mày.

Cô bé này, gương mặt có nét, nhưng không có dáng vẻ đại gia khuê tú.

Vì sớm ngày ôm cháu trai, Mục Niệm Ảnh gật đầu, không vui nói: “Được rồi, nếu con đã nói vậy, bà nội cũng chỉ có thể đồng ý.”

Chẳng qua, trong lòng bà vẫn không thoải mái.

Lộ Hướng Viễn hiểu bà cụ, ông liếc Tô Bắc, bực bội không lên tiếng, cuối cùng nói với Lộ Nam: “Bà nội con lớn tuổi rồi, chỉ mong có cháu bồng. Hai đứa vừa kết hôn, muốn ra ngoài ở, cha có thể hiểu được, nhưng thứ sáu mỗi tuần phải về nhà, ở bên bà nội con nhiều hơn!”

Lộ Nam gật đầu: “Được, mỗi tuần chúng con sẽ về nhà đúng hạn.”

Lộ Hướng Viễn hài lòng gật đầu, mặt Mục Niệm Ảnh cũng dễ chịu hơn, nhưng vẫn không cho Tô Bắc sắc mặt dễ nhìn.

Ăn bữa sáng, Tô Bắc thấy cả người mệt mỏi, cô muốn về phòng thu xếp hành lý.

Lộ Nam thấy cô không muốn đợi thêm một giây nào, không biết tại sao, trong lòng lại rất khó chịu.

Cô vội vàng vậy sao? Lộ gia có chó sói hay hổ à, còn có thể ăn tươi nuốt sống cô?

Anh lạnh lùng nói: “Cô muốn dọn ra ngoài như vậy?”

Tô Bắc im lặng trợn trắng mắt.

Thầm nghĩ, không thì sao, chờ một nhà các người đạp tôi ra đất sao?

Nhưng mà, nhìn biểu tình âm trầm của Lộ Nam, cô không có can đảm nói ra lời này.

Cô suy nghĩ một chút, đá quả bóng cho Lộ Nam: “Không phải anh nói muốn dọn ra ngoài sao?”

Sắc mặt Lộ Nam càng thêm khó coi.

Tô Bắc ôm bất an nghĩ Lộ Nam lại không muốn dọn ra ngoài, thay đổi hay ghê, một người đàn ông mà cứ so đo với cô.

Bị ánh mắt hoài nghi của Tô Bắc quét qua quét lại, Lộ Nam phiền não xoa trán, không kiên nhẫn nói: “Thu xếp đồ của cô đi!”

Đồ của Tô Bắc ở Lộ gia cũng không nhiều, nhanh chóng thu xếp xong, cùng Lộ Nam ra ngoài, đến nhà ở trung tâm thành phố.

Căn nhà đối diện nhà Tô Hàn, chỉ cách một làn xe, điều này khiến Tô Bắc hơi mừng rỡ.

Vào nhà, Lộ Nam chỉ phòng bên trái phòng khách: “Đây là phòng ngủ chính của tôi, bên cạnh là phòng sách của tôi, hai phòng còn lại tùy cô chọn.”

Lộ Nam nói xong, trực tiếp ném chìa khóa lên bàn, xoay người rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa, thần kinh căng thẳng của Tô Bắc được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.