Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm hôm sau.
Khi Tô Bắc rời giường, Lộ Nam đã không còn ở trong căn hộ, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, trong nội tâm cô có chút cảm giác kỳ quái, có điều không nghĩ ra được là gì, từ trước đến nay cô sẽ không tốn quá nhiều thời gian với chuyện không nghĩ ra.
Cô giật giật chân, cảm giác chân cũng đã đỡ nhiều, hình như thuốc đó vô cùng có tác dụng.
Tô Bắc thu dọn xong đồ đạc, cũng không trực tiếp đi làm, cô đi đến căn hộ đối diện thăm Tô Hàn trước.
Hôm qua mặc dù Tô Hàn nói không sao, cô vẫn có chút không yên lòng
Cô mở cửa, lập tức ngửi thấy trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm, hình như đang nấu cháo, ngửi cũng không tệ!
Trong phòng khách, một cô gái mười tám mười chín tuổi đang lau sàn, hình như nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Tô Bắc.
Tô Bắc hơi sửng sốt, cô gái có da thịt trắng hơn tuyết, trên người mang theo vẻ nhanh nhẹn, cho dù cầm đồ lau nhà trong tay, cũng không át đi được vầng sáng rực rỡ của cô gái.
Làn mi dài của cô gái khẽ nhúc nhích, đôi mắt vô cùng đẹp, trong nháy mắt khiến Tô Bắc ngỡ ngàng.
Đây là bảo mẫu tìm trên mạng cô trước đó, lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy cô gái này rất xinh xắn, nhưng bởi vì thời gian tương đối gấp gáp, cũng không hỏi vì sao cô gái lại làm bảo mẫu, sở dĩ cô tin tưởng hoàn toàn là bởi vì danh tiếng của trang web.
“Chị Bắc Bắc, chị qua đây ạ.” Diệp Đình Lạc lên tiếng chào hỏi.
“Ừm, Tiểu Hàn không sao chứ?” Tô Bắc lấy lại tinh thần, hỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới vào lúc này? Không cần đi làm sao?” Lúc này, Tô Hàn nghe thấy giọng mẹ, chạy ra từ trong phòng.
“Không có việc gì, lát nữa lại đi làm.” Tô Bắc nhìn dáng vẻ khỏe mạnh của con trai, cô biết, cậu bé đã không sao.
“Đình Lạc, cám ơn em hôm qua đã chăm sóc Tiểu Hàn.” Tô Bắc bảo cô ấy không cần lau vội, ngồi xuống nói chuyện: “Thật ra em không cần tới sớm như thế, bình thường em nhàn rỗi, tới làm cơm cho Tiểu Hàn, thu dọn trong nhà là được.”
“Chị đừng khách sáo, đây là việc em phải làm.” Lá Đình Lạc cười cười nhàn nhạt: “chị Bắc Bắc, thật ra là như này, bây giờ em mới năm hai, bởi vì buổi sáng có tiết, em liền tới sớm, làm cơm cho Tiểu Hàn, sau đó về đi học!”
Tô Bắc hiểu rõ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Em học đại học nào?”
Diệp Đình Lạc có mấy phần ngượng ngùng mở miệng: “Em học ở học viện điện ảnh Nam Hi!”
Tô Bắc hơi sửng sốt, học viện điện ảnh Nam Hi!
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của mình, Tô Bắc ngại nhất chính là: người khác lấy cớ ngụy trang, có tâm cơ khác lại gần mình, mong ngóng được nâng đỡ.
Cho nên, Tô Bắc theo bản năng cảm thấy Diệp Đình Lạc biết thân phận của mình!
“Đình Lạc, em có quen chị từ trước không?” đôi mắt cô lóe lên tia sáng.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
Tô Bắc nhìn ánh mắt của cô ấy, cũng không giống giả vờ, cô nghĩ nghĩ, muốn thử, nói: “bây giờ em đang học ngành nào?”
“Em học ngành diễn xuất!” Diệp Đình Lạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt ra!
Tô Bắc hơi ngẩn ra.
Cô thấy Diệp Đình Lạc không giống cô gái tâm cơ thâm trầm.
Lời cô ấy nói, hẳn là có thể tin được.
“Nếu học diễn xuất, vậy vì sao em không đi quay một số bộ phim đóng quảng cáo, cho dù đóng vai phụ, cũng tốt hơn làm việc này mà!”
Trên mặt Diệp Đình Lạc lướt qua vẻ mất mát, cả người rơi vào trong trầm tư.
Nhìn Diệp Đình Lạc trầm tư, nét mặt trên mặt Tô Bắc có chút thâm trầm.
Nếu như đối phương có ý đồ không thuần khiết, cô tuyệt đối sẽ không cho cô ấy chăm sóc Tô Hàn.
“Làm sao vậy? Đình Lạc, vì sao em không nói câu nào!”
Diệp Đình Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu: “chị Bắc Bắc, thật ngại quá! Thật ra em rất yêu diễn xuất, có điều em có tìm công việc, cuối cùng người ta không cần em nữa, cho nên, em không thể làm gì khác hơn là tới làm bảo mẫu.”