Phượng Ngô Sơn, xuân về hoa nở khắp nơi.
Tuy rằng không giống như tiên cảnh có vạn mai nở rộ, ngân bạch tuyết
sắc giao ánh nhưng nơi đây cây mơ bắt đầu kết trái, chim nhỏ kêu chiêm
chiếp, ếch thì ộp ộp, bướm bay đầy trời, một vùng xuân ý dào dạt cũng có một phong thái riêng.
Tuy nhiên bên trong cảnh đẹp ý thơ dạt dào là…
“Ôi, là một tiểu cô nương, bộ dáng cũng rất xinh đẹp a”, hạ lưu, bộ
dáng như con dê đói, giọng điệu lại ngả ngớn, thật đúng là một kẻ háo
sắc hạ lưu.
“Ngươi, ngươi là ai?” Thất kinh, tuy rằng thanh âm có điểm khàn khàn.
“Dục a, tiểu cô nương thế nhưng không nhìn thấy bổn đại gia.” Sắc
phôi lão gia nhe răng cười ” bất quá cũng không sao, ngươi theo đại gia
về nhà, rất nhanh liền sẽ rõ, cái gì cũng đều rõ, hắc, hắc”
“Đừng, ngươi đừng lại đây.”
“Đừng có nói ngốc như thế, để cho bổn đại gia nhìn rõ bộ dáng non trẻ nào”
“Đừng, ngươi đừng buớc tới, ngươi mà bước tới nữa ta sẽ la lên”
Lời vừa nói ra, không chỉ có tên háo sắc mà ngay hai thủ vệ của gã
cũng cười hắc hắc không ngừng, tựa hồ nhu rất thích thú với bộ dáng bất
lực của tiểu cô nương.
“Trên núi hoang dã này, ngươi có kêu rát cổ cũng chẳng ai tới cứu
ngươi..nha” bị đá đánh trúng, tên háo sắc đau đến la lên thành tiếng.
“Là ai?” hai tên hộ vệ lập tức lên tiếng.
Theo tiếng nhìn qua thì thấy dưới gốc câ mai cách đó ba trượng, một
cô gái xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, làn da tuyết trắng đang lắc đầu thở
dài.
Lão già háo sắc vừa nhìn thấy người đến liền thay đổi thần sắc…
“Tiểu sư tỉ.” hai hộ vệ là Phùng Nhị và Phùng Tam vội vàng cất tiếng chào.
Nếu nói ai có quyền thến nhất Phượng Ngô sơn, chỉ cần là người có
chút hiểu biết cũng biết đó không phải ai khác mà chính là cô gái xinh
đẹp trước mắt này, tên nàng là Mai Hoa.
Cũng không phải nàng có võ công cái thế hay ba đầu sáu tay gì, mà bởi vì Mai chưởng môn với Mai Hoa chưởng pháp danh chấn giang hồ chính là
cha của nàng.
Trong lòng các đệ tử của Mai môn, chưởng môn đức cao vọng trọng tuyệt đối là nhân vật tối cao nhất, không thể nghi ngờ, đến lúc về già, Mai
chưởng môn mới sinh được một ái nhữ duy nhất, thật không may lại chính
là cô gái trước mắt
Có thể thấy thế nào?
Còn tối cao hơn cả tối cao, cho nên các đệ tử Mai môn không thể đem cô gái như hoa như ngọc này nâng niu, chiều chuộng…
Ba huynh đệ Phùng gia vốn là rảnh rỗi, nên hẹn tiểu sư đệ cùng dao
chơi làm sao biết được Nữ Bồ Tát của Phượng Ngô sơn lại xuất hiện, nhìn
lên thấy mây đen che kín bầu trời…
Tao!
Tâm tình của tiểu tổ tông hình như không được tốt cho lắm…
“Hoài Tố, ngươi sao lại thế này?” Mai Hoa cau mày, nhìn về phía tiểu
sư đệ đang ra sức diễn vai tiểu cô nương hỏi “Ba huyh đệ Phùng gia xưa
nay không đứng đắn, sao ngay cả ngươi cũng hùa theo?”
Hòai Tố mới mười hai, nhỏ tuổi nhất trong sư môn nhưng tính cách lại
trưởng thành sớm, muốn cãi lại nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Mai Hoa tuệ chất lan tâm, chỉ thấy cặp mắt to trong veo như nước di
chuyển từ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hòai Tố, sang vẻ mặt chột dạ của
ba huynh đệ họ Phùng, rất nhanh đã hiểu, liền hướng Phùng đại nũng nịu ” Phùng đại, các ngươi nhàm chán, đùa giỡn là đủ, sao còn kéo Hòai Tố
xuống nước?”
Hoài Tố tiểu sư đệ quả thật là ép phải gia nhập trò chơi háo sắc
cưỡng ép dân nữ, cảm thấy là trò nhàm chán, bị nói đúng cũng không lên
tiếng, ngược lại Phùng đại tính nóng nảy liền nhanh chóng biện giải ”
tiểu sư tỷ, chúng ta trăm ngàn bất đắc dĩ mới có thể tìm tới tiểu sư đệ
a”
“Trăm ngàn bất đắc dĩ?”, Mai Hoa hừ hừ hai tiếng, cười lạnh hỏi ” như thế nào bất đắc dĩ, là Hòai Tố lấy đao kề cổ các ngươi, ép các người để cho hắn giả làm tiểu cô nương sao?”
Hoài Tố không hé răng, nhưng khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng Phùng
đại, ánh mắt trong trẻo lại kiên định như muốn nói: tuy rằng bản thân
hắn nhỏ tuổi, nhưng nếu làm hỏng thanh danh của hắn, dù có trách hắn
cũng sẽ nói với sư môn.
“Mặc kệ chuyện tiểu sư đệ”, Phùng đại cũng có chút tư thế của người
làm sư huynh, không đến mức bất nghĩa hãm hại tiểu sư đệ, chỉ thấy hắn
vẻ mặt ai óan nói ” tiểu sư tỷ, ngươi nhìn Phùng nhị, Phùng ta đi”
Mai Hoa đối với các huynh đệ hiểu rõ như lòng bàn tay, không cần xem
cũng biết hai người này thế nào, không biết Phùng đại kêu nàng nhìn bọn
họ là có dụng ý gì.
“Ngươi nhìn bọn hắn xem, không cao to như ngựa thì cũng là lưng hùm
vai gấu, làm sao có thể để cho bọn họ giả làm tiểu cô nương? diễn thì
phải cho giống thôi”, Phùng đại thở dài, đối với hai huynh đệ phát dục
quá độ, vô cùng đau đớn, hắn vô cùng đau đớn a!
Mai Hoa nghe vậy bốc hỏa càng lớn ” Ngươi thật xấu, cái gì không chơi liền chơi trò cưỡng dâm dân nữ, chơi đã nhiều năm, Phùng nhị, Phùng tam đều đã trưởng thành mà vẫn không chán. Đã bao nhiêu tuổi mà vẫn chưa
trưởng thành, ngây thơ hòai sao?”
Phùng đại không thể giải thích lạc thú khi chơi trò này, không ai
hiểu được cái lọai trò chơi nhàm chán này lại đem đến cho ba huynh đệ
bọn họ bao nhiêu lạc thú.
Trò chơi này thỏa mãn được cảm giác có quyền thế, có năng lực, còn có vọng tưởng vô pháp vô thiên, cố tình làm bậy…
Dù sao trong cuộc sống, bọn họ ai cũng không có khả năng đi làm chuyện cưỡng dâm dân nữ, không phải sao?
Cho nên chỉ là đùa cho vui thôi.
Có lẽ người bên ngoài cảm thấy nhàm chán, nhưng tòan bộ thời gian đều ẩn nơi thâm sơn luyện công, có thể đùa giỡn để thả lỏng thể xác và tinh thần, Phùng đại cũng không thấy có gì là không tốt.
Chỉ là chuyện này, hắn có nói cũng không ai hiểu được, như lúc này
đây, Mai Hoa đang nổi giận, lại càng không phải là thời cơ tốt để tranh
cãi, tốt nhất là không lên tiếng.
“Sư tỉ, chuyện gì làm cho ngươi không vui vậy?”, Hòai Tố thật ra rất
thông minh, tuy không nói nhiều nhưng mỗi khi mở miệng đều nói đúng
trọng điểm.
Quả thật, Mai Hoa là không vui.
Vừa rồi nàng vô tình nghe cha và mẹ nói chuyện, hai người vì chuyện
hôn nhân của nàng mà tranh chấp nhỏ…Không thể tin được, việc hôn nhân,
cái quái quỷ gì a!
Trước đây, Mai Hoa chưa từng nghĩ tới việc xuất giá. Chuyện này không có cảm giác, giống như cha lúc ban đầu đã cực lực phản đối vậy.
Lúc ban đầu.
Đúng vậy, làm cho nàng cảm thấy thất vọng, là cha chỉ có kiên quyết phản đối lúc ban đầu.
Khi mẫu thân nói nàng đã sắp mười tám, cùng tuổi nàng, con gái người
ta đã xuất giá, có khi đã làm mẹ, nếu không nhanh tìm cho nàng một
trượng phu , chỉ sợ sẽ thành gái lỡ thì, bỏ qua cơ hội chọn được trượng
phu tốt.
Cha mới nghe thì kiên quyết phản đối, nhưng sau lại bị lung lay. Thậm chí hắn còn bắt đầu cùng nương thảo luận nên xem xét đối tượng thế nào
mới tuơng xứng với nàng.
Thật làm cho người khác đau lòng, cha mẹ thế nhưng lại gả nàng đi?
Tuy rằng có khổ sở nhưng sau đó nàng cũng bắt đầu suy nghĩ cái gọi là chung thân đại sự, sau đó nàng mới phát hiện chuyện làm cho người ta
đau lòng hơn là…gả cho ai?
Từ nhỏ cùng với các huynh đệ trong Mai môn lớn lên, nàng chính là
sinh họat trong một thế giới toàn nam nhân, các sư huynh đệ bộ dáng ra
sao, suy nghĩ cái gì…nàng còn chưa thấy đủ sao?
Ngây thơ!
Nhìn quá nhiều, xem quá nhiều, nàng đối với nam nhân rút ra kết luận này.
Không nói người khác, lấy ba huynh đệ Phùng gia trước mắt làm dẫn
chứng tốt lăm, cả ngày lười biếng không chịu luyện công là một chuyện,
yên tĩnh một chút là lại tìm trò chơi, trong đó tiết mục bọn hắn thích
nhất là cưỡng gian dân nữ.
Này không phải quá ấu trĩ? quá ngây thơ?
Đương nhiên, sư huynh đệ cũng không chỉ có ba huynh đệ Phùng gia,
giống đại sư huynh Quản Tam Quốc được cha mẹ coi trọng là tốt rồi, hắn
đầu óc thông minh, làm việc có trật tự, tính tình lại trầm ổn, rất đáng
để tin cậy. Nhưng…vấn đề của đại sư huynh không phải ở cá tính mà là
khuôn mặt.
Đại sư huynh có gương mặt y như trẻ con, cho dù hai, ba mươi năm sau
cũng sẽ có hình dáng như vậy. Với gương mặt lừa người của đại sư huynh
như vậy, có lẽ sau vài năm nữa, nàng cùng đại sư huynh đứng chung, người ta sẽ nghĩ lầm là tỷ đệ a. Nếu bọn họ thành thân với nhau, nàng không
dám nghĩ ba mươi năm sau, còn có ai dám nói bọn họ là một đôi?
Cho nên không được, đại sư huynh là lựa chọn không được nhất, tuyệt
đối không thể xếp hắn vào danh sách tuyển chọ. Vậy còn có thể chọn ai?
Nàng phiền não như vậy, thấy bọn Phùng đại lạ chơi cái trò nhàm chán
kia có thể không phát hỏa sao? Mà lúc này tiểu sư đệ Hòai Tố còn cố thể
hiện hắn giỏi quan sát về nét mặt ra làm chi, hại cho nàng càng thêm bi
thương.
Trên Phượng Ngô sơn không phải không có nhân tài, bộ dáng tuấn tú,
tính tình lại trầm ổn…chính là Hòai Tố, nhưng hắn mới vừa tròn mười hai
tuổi thôi nha!
Sao có thể là vợ già chồng trẻ được đây?
Sự tình đó, Mai Hoa không dám nghĩ tiếp, mà đúng thật là, những người có thể trong danh sách tuyển chọn nếu tính cách không quá ngây thơ thì
là gương mặt ngây thơ, thảm hơn lại là tuổ quá ngây thơ. Mai Hoa cảm
thấy quá bi thảm, phiền chán mà hiện tại càng thêm tuyệt vọng…
Cho dù ba huynh đệ Phùng thị đầu óc không linh họat thì cũng cảm giac được sự tình trầm trọng.
Bốn sư huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng huynh đệ
Phùng thị đồng lọat hướng ánh mắt về tiểu sư đệ Hòai Tố, mặc kệ bối phận cùng tuổi tác, vẫn là lấy đa số thắng thiểu số.
Hoài Tố nhấp mím môi, mày hơi nhíu lại, cuối cùng đã mở miệng –
“Cái kia…… Sư phụ nói, hai ngày nữa sư huynh sẽ trở về, năm rồi hắn
luôn mang về thức ăn ngoan, đồ chơi lạ, lần này không biết sẽ mang cái
gì”
“Chính là, chính là.” mắt sáng ngời, ba huynh đệ Phùng gia cũng nhanh chóng tiếp lời ” đại sư huynh phải về đến đây, hắn ở Đồng Thành náo
nhiệt, mỗi lần về thăm sư phụ đều mang theo rất nhiều thứ, lần này khẳng định cũng sẽ có không ít lễ vật cho tiểu sư tỷ”
Mai Hoa nghe vậy, nhìn nhìn Hòai Tố, sau đó quay sang ba huynh đệ không đứng đắn kia, sau đó…sâu kín, ai óan thở dài.
Ai!
*****
Lạc quan hướng về phía trước vẫn chính là ưu điểm lớn nhất của Mai
Hoa, uể ỏai, buồn chán của nàng không duy trì được bao lâu, đặc biệt là
sau khi ngủ dậy, nàng luôn từ cái khó mà ló cái khôn…
Dù sao chung quanh mình đều là ngây thơ: ngây thơ tính tình, ngây thơ gương mặt, ngây thơ tuổi…Không thể nào phân tích xem cái ngây thơ của
ai tốt hơn, vậy thì giao cho vận mệnh an bài đi.
Cho nên chính là ném tú cầu.
Biện pháp này nghe có vẻ tuyệt vọng nhưng so với việc cha mẹ nhờ bà
mối tìm cho nàng một người không quen biết, còn không bằng nàng thành
thân cùng người mình có quen biết, không cần đi theo người xa lại, tới
sống trong một gia đình xa lạ…
Mọi việc đều có cách giải quyết.
Phương thức đơn giản nhất là giao cho ông trời quyết định.
Đối với Mai Hoa, là lựa chọn đường sống trong cái chết.
Đã có kế họach, Mai Hoa liền cảm thấy an tâm, sáng sớm đã rời giường
luyện công, mà còn luyện rất hăng say. Ngay cả đồ ăn sáng còn ăn nhiều
hơn hai cái bánh bao, cuối cùng nhịn không được mà đưa mắt nhìn các sư
huynh đệ đang dùng cơm bên cạnh một cái…
Mọi người đồng lọat rùng mình, lòng mang cảnh giới nhìn về phía nàng, nàng liền cười rồi bỏ chạy, trốn về phòng bắt đầu chế tác Mai Hoa tú
cầu độc nhất vô nhị của nàng.
Mai Hoa rất có tư chất luyện võ, dù thể lực và sức chịu đựng có giới
hạn, kém hơn các sư huynh đệ đồng môn nhưng thân hình nàng mềm mại, nhẹ
nhàng, có thể hòan tòan phát huy tuyệt học gia truyền…
Nhưng nữ hồng thì lại không xong.
Cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, múa đao thì rất linh họat,
vậy mà hai tay lại không thể đối phó với kim khâu nho nhỏ, Mai Hoa ngay
cả đường may thẳng cơ bản nhất cũng làm không xong a.
Với sự kỳ vọng của cha mẹ, nàng cũng thử học tập các việc mà một cô
nương phải biết, nhưng thường là sau khi nàng may may vá vá, trên tấm
vải sẽ xuất hiện một con rết lại còn bò loằng ngoằng không hàng không
lối…
Tay nghề như vậy, dù có sự tác động của việc thành thân, dù nàng có
cố gắng cố gắng đến nửa ngày thì sau khi rời khỏi phòng nụ hoa tú cầu
lục sắc trên tay nàng vốn phải là một nụ hoa mơ như ý tưởng ban đầu thì
nhìn sao cũng giống như một con cóc béo.
Dù so với nụ hoa mơ mà nàng tưởng tượng có một khỏang cách nhưng Mai
Hoa nhìn tác phẩm của mình cũng cảm thấy không khác mấy, dù sao có thể
thành tựu nghiệp lớn là tốt rồi, không cần so đo “một chút sai lệch nho
nhỏ” này.
Ăn vội vàng bữa trưa, nàng liền tuyên bố cần mọi người phối hợp cho
kế họach trọng đại của mình, Mai Hoa liền cấp tốc vọt ra khỏi cửa.
Nhưng khi nàng đi đến chỗ hành lang gấp khúc định mệnh kia…
“Ai nha!” Mai Hoa kêu thảm thiết một tiếng, cả người té xuống.
Như thế nào cũng không dự đoán được ở chỗ hành lang gấp khúc đang có
người đi tới, nàng cứ thế mà oanh liệt đụng vào người ta, vì lực đạo khá mạnh, làm cả người nàng té xuống, kiệt tác trong tay cứ thế mà rời tay, bay đi.
Nha! Không!!
Mai Hoa đau đến chảy nước mắt, nghĩ đến sẽ là cái mông bị đau, nhưng không có.
Có người đỡ được nàng.
Người nọ, động tác nhanh nhẹn, ngay lúc nàng vừa ngã đã vội nhảy lên đỡ được nàng, còn nửa đường chụp đuợc “nụ hoa cóc” trở về.
Mai Hoa theo trực giác nhìn người ra tay cứu giúp mình, không ngờ lại là một nam tử anh tuấn tiêu sái,cũng nhìn thất một đôi mắt âm trầm,
thâm thúy, trong nháy mắt nàng như bị sét đánh trúng, làm cho nàng quên
mất ngôn ngữ, quên mất đau đớn, quên mất mình đang ở đâu…
“Tiểu Hoa, đã nói bao nhiêu lần là trên hành lang không được quá
nhanh”, đau đớn ôm ngực bị đụng phải, Quản Tam Quốc lảo đảo hai bước mới tức giận lên tiếng.
Biết rõ sẽ bị phản bác, hắn vẫn là nhất định mở miệng.
Dù sao là đại sư huynh của Mai môn, cũng là đệ tử sư phụ nể trọng
nhất, cho dù nữ nhi mà su phụ yêu quý nhất thì cũng chỉ là sư muội của
hắn. Về tình về lý, Quản Tam Quốc đều có thể nói nàng.
Nhưng Quản Tam Quốc quá hiểu vị tiểu sư muội này, căn cứ vào tính
cách và thực tế đã chứng minh, nàng chắc chắn sẽ cãi lại chuyện mình
đụng phải người khác hoặc ít nhất cũng sẽ già mồm cáo trạng đối phương
không đi đúng đường trước. Nhưng…
Không có âm thanh, cũng không có ai để ý hắn.
Rất khác thường.
Im lặng khác thường làm cho Quản Tam Quốc định thần nhìn lại, liền
thấy bạn thân Kim Bình đang một tay ôm nha đầu xúc động kia, một tay thì cầm cái gì đó xanh rờn không biết nên gọi là gì. Còn tiểu sư muội Mai
Hoa của hắn thì dựa vào người bạn tốt, mở to đôi mắt vốn đã rất to, còn
có lệ vòng quanh nhìn người ra tay cứu giúp mình…
Tình huống này là thế nào?
Quản Tam Quốc rất khó giải thích hình ảnh hắn hiện thấy.
Không biết có phải ảo giác hay không, hai người kia trong tầm mắt
giằng co dường như có cái gì thiêu đốt bên trong, làm cho chugn quanh có một bầu không khí quái lại khó diễn tả bằng lờn.
“Ân, khụ!” Quản Tam Quốc ho nhẹ
“Thật có lỗi.” Kim Bình lúc này mới hòan hồn, giúp Mai Hoa đứng lên,
rồi giải thích ” vừa rồi tình huống khẩn cấp, tại hạ ra tay đường đột
nếu có mạo phạm cô nương, xin thứ lỗi”
“Đừng, công tử trăm ngàn đừng nói như vậy.” Mai Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng nói nói:“May mắn có ngài ra tay, nếu không, tiểu nữ có thể đã té
xuống.”
Quản Tam Quốc quả thực chính là há hốc mồm.
Cô nương?
Hắn kết bạn với Kim Bình cũng không phải là ngày một ngày hai. Nhà
hắn với Kim gia, Hoắc gia, cùng Dõan gia ở Đồng Thành sinh sống bao đời, tổ tiên của bốn gia tộc đã kết giao với nhau rồi cứ thế duy trì tới bây giờ. Hắn và Kim Bình nói là đã quen biết từ trong bụng mẹ cũng không
quá.
Chính vì vậy nên hắn so với ai khác đều hiểu Kim Bình rất rõ, biết
hắn đối với con gái bình thường có bao nhiêu mắc cỡ, có thể tránh được
liền tránh, tuyệ không có thêm hai phần thân thiết.
Huống chi lúc trước ở trên Phượng Ngô sơn tập nghệ, mỗi khi Phùng
quản gia đến thăm, hắn cùng các huynh đệ hiếm có dịp gặp gỡ đã cùng nhau chia sẻ đủ chuyện thú vị, trong đó hắn cũng nhắc không ít tới tiểu sư
muội nghịch ngợm.
Mà khi cùng Kim Bình đi lên Phượng Ngô sơn thăm sư phụ, vì để Kim
Bình hiểu hơn về mọi người ở đây, hắn đã kể đủ thứ chuyện về Mai môn
cùng cuộc sống thú vị trên núi, cũng tránh không được mà nói tới tiểu sư muội thường nháo lọan khiến người chê cười.
Khi đó Kim Bình nghe chuyện của tiểu sư muội cũng bật cười, nhưng là
cười to không chút khách khí chứ không như bây giờ, đừng nói là văn
phong nho nhã, lịch sự mà khuôn mặt còn cười đến thân thiết làm cho hắn
nhịn không được mà rùng mình.
Tiểu Hoa lại càng giống quỷ hơn nha!
Tiểu nữ tử?!
Từ này mà Mai Hoa cũng có thể nói ra miệng, lại còn bộ dáng ôn nhu,
ra vẻ xấu hổ nũa, hắn thật đúng là không tin đã nghe thấy, hay là đầu
hắn bị hỏng rồi?
Quản Tam Quốc không hiểu ra sao, mà hai người trước mặt nhịn không được lại nhìn nhau, linh quan chợt lóe…
Không, không thể nào?!
“Nhạ, cô nương, cái này…” Kim Bình mỉm cười giao ra “nụ hoa cóc” mình tiếp được.
Mai Hoa vẻ mặt thẹn thùng tiếp nhận, uyển chuyển nói lời cảm tạ khiến cho da đầu của Quản Tam Quốc run lên.
Mai Hoa thực sự dùng sức nhịn xuống một cái xem thường, nàng nhẫn…
Sau đó, nàng lại nhịn không được mà liếc nhìn Kim Bình, ánh mắt nhẫn
nhịn cùng hăm dọa biến mất, chỉ còn lại là sự ôn nhu, nhã nhặn.
Quản Tam Quốc thấy như vậy một màn chỉ biết, xong rồi, đại thế đã mất.
Kim Bình cùng Tiểu Hoa?
Chưa từng liên tưởng hai người này sẽ là một đôi, không ai có thể
đóan trước chuyện sẽ xảy ra, thế nhưng hắn đã thấy rõ ràng trước mắt.
Hắn nên làm thế nào đây?
Cả hai, hắn đều quen thân, có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Cũng chính vì quen thân, vì qua hiểu tính cách cùng bối cảnh cả hai nên
hắn mới lâm vào tình thế tiến thóai lưỡng nan.
Làm thế nào đây?
Là nên toàn lực ngăn trở?
Hay là im lặng?
Nhìn ánh mắt bọn họ lại dây dưa với nhau, Quản Tam Quốc không nói gì.
Này…… Này……