Ngồi cùng Thái hậu trong chốc lát, Cao thị ngỏ lời muốn tới Cam Lộ cung xem một chút.
Đương nhiên Thái hậu sẽ không ngăn trở.
Vì vậy nàng công chúa giả Tiêu Đình chỉ có thể theo Cao thị rời đi.
Cảnh Nghi nhận được ánh mắt của Thái hậu, đưa hai người cả một đường đến bên ngoài cửa Từ An Cung. Cảnh Nghi có thói quen xử thế lạnh nhạt, cho dù đối mặt với ngoại tổ mẫu thân nhất, nàng cũng sẽ không ân cần nhiều. Cao thị quay sang khuyên nàng dừng bước, Cảnh Nghi liền lạnh nhạt thi lễ một cái, cung kính nói: “Quốc công phu nhân đi thong thả, tứ công chúa đi thong thả.”
Thiếu niên lang ngày thường mi thanh mục tú, ngọc thụ lâm phong, Cao thị nhìn vậy thì thật sự thích, vừa hiểu ánh mắt của ngoại tôn nữ, vừa âm thầm nhìn về phía bên cạnh.
Tiêu Đình quang minh chính đại nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt phức tạp. Nói ra cũng thật kỳ quái, trước khi hai người trao đổi thân thể, hắn chỉ biết tứ công chúa tuy đẹp mà lạnh lùng, những thứ khác lại không hề có cảm giác đặc thù gì. Sáng nay nghe tứ công chúa quan tâm mình nhiều lần như vậy, phát hiện ra tứ công chúa thích hắn, mặc dù lúc này tứ công chúa đang mang khuôn mặt của hắn nhưng đột nhiên Tiêu Đình lại càng nhìn tứ công chúa càng thấy thuận mắt. Hôm nay sẽ phải tách ra, lần gặp mặt sau không biết là lúc nào, Tiêu Đình lại có chút không nỡ.
“Tam công tử cũng vào đi thôi.” Trong mắt ngoại tôn nữ lộ vẻ lưu luyến không rời rõ như ban ngày, Cao thị lo lắng bị các cung nữ nhìn ra, vội vàng cười nói, nói xong thì thân mật kéo tay ngoại tôn nữ đi về phía trước.
Hai mắt Tiêu Đình vẫn còn dính vào người Cảnh Nghi, thân thể cứng đờ đi theo Cao thị, đầu lại cứ ngoái về sau.
Đây cũng quá không căng thẳng, truyền đi người khác sẽ như thế nào bố trí tứ công chúa?
Cao thị không thể không nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cảnh Nghi......”
Trưởng bối gọi “hắn”, Tiêu Đình rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, lúc này mới chú ý tới tay mình bị Cao thị kéo. Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Tiêu Đình lập tức rút tay ra. Đều do Cao thị, nếu không phải tại bà hào hứng chạy vào cung, bây giờ hắn còn đang nói chuyện cùng tứ công chúa ở hành lang......
Một bên là lão phu nhân, một bên là thê tử tương lai, dĩ nhiên Tiêu Đình sẽ thích ở cùng thê tử tương lai hơn.
Cao thị thấy ngoại tôn nữ mặt lạnh thì cũng nhớ ra bây giờ hai người còn chưa phải là rất thân, nhưng Cao thị sống đã ngần ấy tuổi, khắc biết làm thế nào để rút ngắn khoảng cách với tiểu cô nương. Lệnh cho Minh Tâm cùng nha hoàn mà mang tới tránh xa một chút, bà lại nắm lấy tay nhỏ của ngoại tôn nữ lần nữa, dùng giọng nói từ ái chỉ hai người có thể nghe thấy mà trêu ghẹo: “Cảnh Nghi, sao vừa rồi con cứ nhìn chằm chằm vào tam công tử mãi thế?”
Tiêu Đình đã có thể thuần thục chuyển đổi cách gọi của người khác đối với hắn và Cảnh Nghi, nghe vậy vừa định tùy tính đáp một câu “Không có quan hệ gì với ngài” nhưng vừa thấy bộ dáng mỉm cười trong lòng hiểu rõ của Cao thị, Tiêu Đình nghiêng đầu suy nghĩ, thu lại lệ khí cụp mắt xuống, cam chịu suy đoán của Cao thị.
Cao thị không khỏi bật cười, nhẹ giọng nói: “Tam công tử quả thật không tệ, chờ hắn bái ngoại tổ phụ con làm thầy, ngoại tổ mẫu sẽ để ý cho con.”
Tiêu Đình cau mày, chẳng lẽ nếu hắn muốn cưới tứ công chúa phải bái sư trước à?
Cao thị lại hiểu cái cau mày của hắn thành ý khác, vẻ mặt lập tức trử nên trịnh trọng, nhỏ giọng trấn an: “Cảnh Nghi không cần lo lắng, chỉ cần con thích, ngoại tổ mẫu ắt sẽ nghĩ biện pháp tác hợp cho con cùng tam công tử, mặc dù tính khí ngoại tổ phụ con đã thối còn cố chấp nhưng thương pháp nhà ta cũng là thứ quý giá, con không thấy Thái hậu cũng không kiên trì nữa sao?”
Tiêu Đình thích nghe nửa câu đầu, phía sau hắn không hiểu lắm, nghi ngờ hỏi “Thái hậu không kiên trì?”
Ngoại tôn nữ quá đơn thuần, vậy mà lại không có nghe ra thâm ý trong lời nói của Thái hậu, Cao thị vừa đau lòng vừa tự trách. Nếu như bà quan tâm tới ngoại tôn nữ, chỉ bảo thêm cho nàng mấy năm, ngoại tôn nữ làm có thể không nhận ra ngay cả lời nói dễ hiểu như vậy? Hậu cung là thế, hậu trạch cũng vậy, nữ nhân phải suy nghĩ thông suốt, nhất định phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện.
“Con cho rằng vì sao Thái hậu phải cường điệu tình cảm của tam công tử đối với con chỉ là biểu huynh biểu muội?” Cao thị ý vị sâu xa nói, sau đó lại mình trả lời: “Bởi vì Thái hậu sợ chúng ta có ý đồ với Tam công tử, nhắc nhở chúng ta rằng tam công tử có Uy Viễn tướng quân làm chỗ dựa, không coi trọng tứ công chúa con, chỉ sợ tam công tử chịu uất ức.”
Bước chân Tiêu Đình ngừng lại một chút, ngây người như phỗng.
Thái hậu, Thái hậu lại là muốn như vậy sao?
“Cảnh Nghi đừng sợ, Thái hậu đã không kiên trì thêm, về mặt gia thế chúng ta không kém tam công tử, còn dư lại chỉ cần xác định tam công tử đối với con là vô tình hay cố ý thôi.” Cao thị thấy gương mặt tiểu cô nương trắng bệch, kịp thời khuyên lơn, “Lại nói Cảnh Nghi nhà chúng ta đẹp như vậy, tam công tử có thể đã sớm thích con rồi, cho nên mới mạo hiểm đi cứu con.”
Tiêu Đình nghe xong, quả thực là buồn càng thêm buồn.
Tứ công chúa không được sủng ái, Thái hậu đã cảm thấy tứ công chúa không xứng với hắn, nếu hắn muốn làm cho Thái hậu thích tứ công chúa thì nhất định phải tới Từ gia học thương pháp, dùng ích lợi hấp dẫn Thái hậu công nhận tứ công chúa. Học võ khổ cực biết bao nhiêu, bản thân Tiêu Đình không muốn học, cũng không nỡ để một cô nương yếu đuối như tứ công chúa chịu tội.
Đây là chuyện buồn thứ nhất, chuyện thứ hai...... Dù hắn có muốn thành thân với tứ công chúa, tứ công chúa sẽ để ý hắn sao?
Hắn không đi học cũng không biết võ công, dường như trừ gương mặt thì không có gì đáng giá để tứ công chúa thích......
Không đúng, tứ công chúa đã thích hắn, nếu không vì sao nàng lại quan tâm hắn như vậy, còn phải thay hắn hiếu kính cha mẹ hắn?
Ân cứu mạng chính là lý do khiến tứ công chúa động lòng.
Nghĩ như vậy, Tiêu Đình lập tức lại yên tâm, vẻ mặt dễ nhin hơn.
Cao thị thấy hỉ nộ ái ố của ngoại tôn nữ nhà mình cũng bị tam công tử Tiêu gia điều khiển thì nhíu nhíu mày, lại thêm một việc cần phải lo lắng, bèn uyển chuyển nhắc nhở: “Cảnh Nghi à, dù là tướng mạo hay là thân thế, con cũng thừa sức xứng với tam công tử, con đừng tự coi thường mình, cũng không thể đối xử với tam công tử quá tốt. Nam nhân đều thối tha như nhau, ngươi càng dính lấy hắn, hắn càng không coi ngươi ra gì, thỉnh thoảng ngươi lạnh lùng với hắn, ngược lại sẽ làm cho hắn nhớ kỹ.”
Quá ưa thích một người liền dễ dàng hạ thấp bản thân, bản thân nữ nhân không biết thương tiếc mình thì liệu còn có thể trông cậy vào nam nhân xem trọng ngươi à? Dễ như trở bàn tay đã có được, đại đa số nam nhân đều sẽ không quý trọng. Cao thị cũng không muốn ngoại tôn nữ luân lạc thành cái loại nữ tử thật đáng buồn đó.
Lời nói đầy thấm thía của Cao thị truyền tới trong tai Tiêu Đình lại làm cho hắn sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh. Thật may quá, thật may nghe được lời này chính là hắn, nếu không tứ công chúa đã quá lạnh lại còn cố ý lạnh thêm thì không biết sẽ lạnh thành cái dạng gì? Hơn nữa hắn cũng không phải là xú nam nhân, tứ công chúa mà thật lòng đối xử tốt với hắn thì hắn vui mừng còn không kịp.
Nhưng Tiêu Đình hiểu Cao thị là suy nghĩ cho tứ công chúa, vì vậy cũng làm ra vẻ khiêm tốn hiếu học, vừa đi vừa nghe.
~
Cảnh Nghi Tiêu Đình đều đi hết, Thái hậu ngồi ở trên noãn tháp nghĩ thật lâu. Gần tối Diên Khánh đế tới đây dùng cơm cùng bà nhưng thực ra chỉ để hỏi thăm Cao thị vào cung đã nói những gì, Thái hậu sâu kín trợn mắt nhìn Hoàng đế nhi tử một cái. Sau khi ăn xong đuổi nhóm cung nhân ra bên ngoài, bà lạnh nhạt nói: “Đình sinh cứu Cảnh Nghi, ta thấy có vẻ quốc công phu nhân thật sự rất thích Đình sinh, còn khuyên Đình sinh tới Từ gia bái sư học thương pháp, tám phần là có ý tác hợp Đình sinh cùng Cảnh Nghi.”
Diên Khánh đế cụp mắt trầm tư.
Tiêu Đình không có công tích gì, làm phò mã cho nữ nhi cũng không tiếc, chỉ là nếu như Hộ quốc công gai mắt Tiêu Đình từ chối nhận hắn làm đồ đệ, hay là Tiêu Đình không học được tinh túy trong thương pháp của Từ gia, vậy nữ nhi kia gả cho Tiêu Đình chính là lãng phí một công chúa có thể liên hôn.
Bắc có Hung Nô, tây có Hồi Hột, Nam có người Khương, thỉnh thoảng hòa thân bày tỏ thân thiện hữu hảo, ít nhất có thể đổi lấy vài chục năm yên bình.
“Nếu Hộ quốc công nguyện ý về triều làm quan, hoặc là dốc túi truyền thụ cho Đình sinh, mối hôn sự này cũng có thể.” Sờ cằm một cái, Diên Khánh đế từ từ nói. Từ Nghiễm mới năm mươi ba tuổi, còn khỏe mạnh sung sức nên còn có thể lãnh binh thêm mười năm nữa. Về phần Tiêu Đình, nếu như Tiêu Đình học được thương pháp Từ gia, Đại Chu sẽ lại có thêm một mãnh tướng, dù là làm phò mã thì hắn cũng có thể phá lệ cất nhắc, lệnh cho Tiêu Đình cùng phụ huynh (cha và huynh) cùng nhau bảo vệ biên cương Đại Chu.
“Hồ đồ!” Nhi tử không nên thân nghĩ thật là hay, Thái hậu lại giận đến mức cất cao giọng, căm tức nhìn Diên Khánh đế nói: “Bây giờ là ngươi, là giang sơn Đại Chu muốn cầu cạnh Từ gia, ngươi không nghĩ cách mượn hôn sự này để lôi kéo Hộ quốc công cho tốt, lại còn suy nghĩ muốn bàn điều kiện với người ta sao?”
Lương tướng giống như phượng mao lân giác*, đâu chịu nổi nhi tử càn rỡ hành hạ? (*Lương tướng: tướng tốt, tướng tài | phượng mao lân giác: lông phượng và sừng lân, ý chỉ những đồ vật quý hiếm.)
Bị răn dạy, Diên Khánh đế ngượng ngùng cúi đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ bất mãn.
Thái hậu hít thật sâu một cái, trực tiếp nhắc nhở: “Kể tư hôm nay không cho phép ngươi lạnh nhạt Cảnh Nghi, ta không cầu ngươi đối với nàng săn sóc che chở đủ điều, ít nhất bên ngoài đừng có lạnh nhạt làm khó dễ, có cái gì ban thưởng cho mấy công chúa cũng phải đối xử công bằng, xuất cung du ngoạn hoặc là đừng dẫn ai theo, hoặc là đưa toàn bộ tỷ muội các nàng đi cùng.”
“Mẫu hậu cứ vậy mà khẳng định Từ Nghiễm sẽ thu Đình sinh sao?” Diên Khánh đế buồn bực nói.
Thái hậu cau mày, “Không thu thì chọn một cửa hôn sự khác cho Cảnh Nghi, nhưng Cảnh Nghi là nữ nhi của ngươi, là nữ nhi chính ngươi cầu xin, chẳng lẽ kẻ làm phụ hoàng như ngươi không nên quan tâm sao......”
“Nuôi dạy nữ nhi như thế nào, trong lòng trẫm hiểu rõ, không nhọc mẫu hậu dạy bảo.” Diên Khánh đế đột nhiên đứng lên, trầm mặt sải bước đi. Hắn đối xử với Trang phi tốt như vậy, thậm chí còn chuyên sủng nàng, nhưng Trang phi đã đối đãi hắn thế nào? Đường đường làm một phi tử nhưng lại tuẫn tình vì Triển Dương, không khác gì việc cho hắn một bạt tai ngay trước mặt thần tử dân chúng thiên hạ, hắn chịu lấy danh nghĩa Trang phi an táng nàng đã là quá nhân từ!
Trang phi Trang phi, hắn không bao giờ muốn nhớ lại nữ nhân này, bộ dạng Cảnh Nghi càng giống nàng, hắn lại càng không muốn gặp!
~
Diên Khánh đế không muốn nhìn thấy tứ công chúa của mình, ở bên trong Cam Lộ cung, Tiêu Đình đi tới trước gương lần nữa, hy vọng có thể thấy kính nhớ người. Vậy mà hoang đường thay, xuất hiện trong gương rõ ràng là tứ công chúa, vậy mà hắn lại nhớ tới khôn mặt mình, nhớ tới phong thái trong trẻo lạnh lùng khi tứ công chúa khống chế thân thể kia!
Đặc biệt là ánh mắt không hề bận tâm ấy......
Nhìn cô nương trong kính, Tiêu Đình đột nhiên ôm lấy gương, cả người cũng dán lên.
Hắn không thể nhìn lại “tứ công chúa” bây giờ, nhìn lại, có thể hắn sẽ không nhớ được vẻ ngoài thật sự của tứ công chúa.
Trong lòng giống như có vô số Thuần ca nhi đang náo loạn, Tiêu Đình tâm phiền ý rồi lại tâm loạn như ma đứng ngồi không yên, gần như muốn lao ra ngoài cung lôi kéo tứ công chúa cùng nhau nhảy hồ lần nữa, thử một chút xem có thể đổi trở lại hay không! Hắn muốn nhìn tứ công chúa lạnh lùng, muốn xem tứ công chúa là nữ tử, muốn xem......
“Công chúa, nước nóng đã nấu xong rồi......”
Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Minh Tâm, Tiêu Đình sợ hết hồn, vội vàng buông tấm gương lui về trên giường, làm bộ vừa mới ngẩng đầu.
Minh Tâm vén rèm đi vào, nhỏ giọng dò hỏi: “Ngài muốn tắm rửa bây giờ luôn hay là chờ thêm chút nữa?”
Tắm rửa?
Tiêu Đình cúi đầu theo bản năng, quỷ thần xui khiến lại nhớ tới tối hôm qua trước khi ngủ ngực hơi hơi ngứa, hắn nửa ngủ nửa tỉnh thò tay gãi, lại sờ tới......
Mặc dù chỉ nhìn qua một cái, nhưng liếc mắt thôi cũng thấy toàn bộ, là khác biệt một trời một vực.
Tiêu Đình không muốn xem, không muốn hưởng lợi của nàng quá nhiều trước khi thành thân, chỉ là ngày hôm qua cũng không tắm, hắn không thể để cho các cung nữ cho là nàng không thích tắm rửa.
“Thôi, buổi tối rồi tắm.” Do dự một hồi lâu, Tiêu Đình thiếu tự tin mà nói.
Hắn còn cần một chút thời gian để tỉnh táo một chút......