Thấy thế, Hồ Văn Tài cảm thấy thú vị, một đôi mắt nhỏ, con mắt nhỏ ti hí nhìn chăm chú không nháy mắt vào gương mặt Lam Linh, mỹ! Thật đẹp! Rất có hương vị!
”Tiểu nương tử, phu quân của ngươi đâu? Như thế nào hắn lại không ở cùng với ngươi?” Trên khuôn mặt vàng như nến của Hồ Văn Tài lộ ra nụ cười bỉ ổi, xấu xí y như quỷ.
Lam Linh khẽ mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Hồ Văn Tài, đôi môi đỏ mộng nhẹ mở ra, “Phu quân của ta đương nhiên là ở nhà, công chuyện trong nhà bận rộn, hắn không rảnh theo giúp ta được, công tử muốn gặp hắn sao?”
Âm thanh của tự nhiên! Trong lòng Hồ Văn Tài đầy dư vị.
Lam Linh khẽ cười một tiếng, nụ cười này như pháo hoa bắn lên rạng rỡ trong mắt Hồ Văn Tài, lập tức trong mắt Hồ Văn Tài lóe lên vô số ánh sáng nhỏ, trong nháy mắt trong lòng bắt đầu sinh ra một ham muốn, hắn muốn thú nàng hồi phủ!
Mặc dù Hồ Văn Tài là công tử nhà quyền quý nổi danh trong kinh thành, nhưng hắn chưa thành hôn, cho tới bây giờ hắn đều không muốn thú bất cứ nữ tử nào mà hắn bắt nạt, thế nhưng hôm nay khi thấy Lam Linh, lần đầu tiên Hồ Văn Tài bắt đầu có suy nghĩ này, hơn nữa cái suy nghĩ này rất mãnh liệt hắn muốn ngay lập tức bái đường thành hôn với Lam Linh!
Hồ Văn Tài nhìn xem Lam Linh một thân y phục màu lam thanh nhã, mặc dù vật liệu may mặc có giá trị, nhưng cũng không phải là hàng cực phẩm, hơn nữa theo Lam Linh nói trong nhà nàng thường xuyên bận rộn, Hồ Văn Tài đã có thêm một bước suy đoán là phu quân Lam Linh chắc hẳn là một người làm ăn, mà nếu như hắn thật sự là người làm ăn, Hồ Văn Tài cảm thấy đoạt Lam Linh về cũng không cần tốn nhiều công sức.
Tại kinh thành này, cha hắn chính là nhân vật cấp minh chủ*, không ai dám nói với cha hắn một chữ không, d ddi e en.da aan,le eq uu uyd do..n hơn nữa sau lưng hắn còn có cữu cữu làm chỗ dựa, hắn không tin mình không trở thành phu quân của Lam Linh được.
(*Minh chủ: người đứng đầu một phía)
”Tiểu nương tử nguyện ý để ta gặp hắn?” Trong lòng Hồ Văn Tài bay đầy vô số bong bóng màu hồng phấn, nếu nhìn thấy phu quân của nàng, sẽ lập tức giải quyết hắn!
”Đó là đương nhiên, vì sao ta phải ngăn cản ngươi?” Lam Linh lại cười thêm một tiếng, có người muốn chạy đi chịu chết, nàng đương nhiên là muốn tiễn hắn một đoạn.
Cười một tiếng khuynh đảo nhân thành*, cười lần nữa khuynh đảo nhân quốc*!
(*Nhân thành: người trong thành, nhân quốc: người trong nước)
Hồ Văn Tài cảm thấy toàn thân hắn đã muốn mềm đến tận xương tủy, hiện tại hắn hận không thể lập tức đêm động phòng hoa chúc!
”Tiểu nương tử, chút nữa ta sẽ đi gặp phu quân của ngươi, ở lầu hai này ta có đặt nhã gian, chúng ta đi đến đó nói chuyện được không?” Hồ Văn Tài đã không thể chờ đợi được, tinh trùng xông lên não.
”Công tử, ta là một phụ nhân có chồng, làm sao có thể đơn độc ở chung một phòng với một người nam tử xa lạ? Nếu bị phu quân ta phát hiện, hắn còn không đánh chết ta sao?” Trong mắt Lam Linh thoáng xẹt qua một luồng sáng trắng, lại tiết lộ cho Hồ Văn Tài một tin tức quan trọng.
”Cái gì? Phu quân của ngươi không biết thương hương tiếc ngọc như vậy? Vì sao ngươi còn gả cho loại người như thế?” Hồ Văn Tài lập tức lên cao giọng, nói lời chính nghĩa!
Ở đại sảnh các thực khách đều dựng thẳng lỗ tai, đương nhiên là nghe hết những lời Lam Linh với Hồ Văn Tài nói vào trong tai, trong lòng không khỏi thương tiếc, một nữ tử như hoa như ngọc thế này làm sao mà lại gả cho một nam tử tục tằng lỗ mãng như thế? Rõ là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu!
Thu Diệp trợn to hai mắt, ý tứ của tiểu thư nhà mình nói là vương gia đã đánh nàng? Một đại nam nhân vậy mà lại đi đánh nữ nhân, thật sự là rất đáng giận!
”Ai, do tên cha mẹ, lời người mối, ta còn biện pháp nào chứ?” Thanh âm Lam Linh lập tức mang theo dáng vẻ than thở, hành động này càng làm cho Hồ Văn Tài nổi lên hành động “Hiệp cốt nhu tràng”*!
(*Hiệp cốt nhu tràng: nói người anh hùng có vẻ ngoài thô lỗ nhưng lại có tấm lòng ôn nhu, đối xử dịu dàng với người khác giới)
”Tiểu nương tử, ngươi yên tâm đi, nhất định ta sẽ giúp ngươi vượt qua hố lửa này!” Hồ Văn Tài nói từng chữ dõng dạc có lực!
”Chỉ bằng ngươi sao?” Lam Linh nhìn từ trên xuống dưới Hồ Văn Tài một cái, là dáng vẻ hoàn toàn không tin, “Phu quân ta là người có sức mạnh giỏi võ, chỉ sợ công tử không phải là đối thủ của hắn.”
”Giỏi võ có sức mạnh à?” Hồ Văn Tài khịt mũi coi thường, “Trong mắt ta, hắn chỉ là một tên mãng phu không biết chữ mà thôi, một nam nhân chỉ biết đánh nương tử mình thì dù cho có sức lực lớn như thần, cũng khiến cho người khinh bỉ!”
Lúc này, Hồ Văn Tài hối hận tại sao mình không đọc nhiều sách một chút, tìm không ra từ ngữ mắng phu quân của Lam Linh tốt hơn để lấy được niềm vui của mỹ nhân.
Nghe lời tiểu thư nhà mình nói với Hồ Văn Tài, Thu Diệp bắt đầu hơi hôn mê, người tiểu thư nhà mình đang nói là vương gia sao? Vương gia làm sao có thể so sánh với tên mãng phu không biết chữ?
”Công tử, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có khả năng ở chỗ này trổ tài miệng lưỡi mà thôi, nếu ngươi nhìn thấy phu quân ta, chỉ sợ...”
Lam Linh còn chưa nói hết thì ngừng lại không nói thêm nữa, nàng chỉ bưng ly trà lên uống ừng ực một ngụm trà.
Hồ Văn Tài vốn định tạo niềm vui cho mỹ nhân, không nghĩ tới đối phương không tin vào năng lực của mình, lập tức “Khí khái anh hùng” bị đụng chạm trỗi dậy, tùy tiện nói: “Tiểu nương tử, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở nơi nào, hiện tại ta sẽ lập tức dẫn người đi lấy lại công đạo!” Cùng lúc đó trong lòng nghĩ tới, chờ sau khi hắn giải quyết xong phu quân mãng phu của nàng, hắn có thể ôm được mỹ nhân về rồi.
”Công tử, chúng ta bèo nước gặp nhau, ta làm sao mà không biết xấu hổ gây phiền toái cho ngươi đâu?” Trong giọng Lam Linh mang theo sự do dự, điều này càng khơi dậy quyết định hiện tại của Hồ Văn Tài, bây giờ lập tức đi giải quyết phu quân của Lam Linh.
”Không phiền toái, không phiền toái, từ trước đến nay ta đều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, hôm nay nếu không giúp tiểu nương tử lấy lại công đạo, nhất định là về tối ta sẽ ngủ không yên.”
Các thực khách nghe lời Hồ Văn Tài nói, đều lặng lẽ liếc mắt xem thường, chỉ sợ là hắn là không thu cô nương ở trước mắt này vào tay thì sẽ ngủ không yên đi.
”Nếu công tử đã có tâm như vậy, vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Lam Linh cảm kích d.iien n/da ann l ee.qq uu yđ.o on cười một tiếng, làm cho thần hồn của Hồ Văn Tài điên đảo, rồi mới nói tiếp: “Vì để tiết kiệm thời gian của công tử, ta sẽ cho ta nha đầu ta dẫn ngươi đi qua nhà ta, như thế nào?”
”Như thế rất tốt!” Hồ Văn Tài không chút nghĩ ngợi đã đồng ý hai tay.
”Tốt, ngươi dẫn công tử đi đi.” Lam Linh nhìn về phía Thu Diệp, trong lời nói thoáng ẩn chứa khí thế không cho Thu Diệp cự tuyệt!
”Dạ!” Thu Diệp không biết tiểu thư nhà mình đang đánh chủ ý gì, nhưng nàng có thể đoán được hành động này của tiểu thư đương nhiên là tự mình hành động, lập tức đáp một tiếng, đứng lên, đưa túi tiền chứa bạc vụn cho Lam Linh.
”Tiểu nương tử, ngươi ở chỗ này chờ ta, rất nhanh ta sẽ trở về.” Hồ Văn Tài cũng đứng lên, ngay sau đó nói với một gã đại hán ở bên cạnh: “Ngươi ngồi ở đây với tiểu nương tử, còn những người còn lại đi theo ta!”
”Dạ!”
Rất nhanh Thu Diệp đã dẫn Hồ Văn Tài và mấy người nam tử đi ra khỏi Duyệt Tiêu lâu.
Khoảng một lúc lâu, sau khi Lam Linh xác nhận là Hồ Văn Tài đã đi xa, nàng nhìn nước trà xanh biếc ở trong chén, khoé môi hơi cong lên một cái, nói: “Hai vị, mọi người đã đi rồi, còn không có ý định đi ra sao?”
Thanh và Vân đang ẩn ở trong bóng tối lập tức giật mình một cái, bọn họ vốn không nghĩ là Lam Linh biết bọn họ đang âm thầm giám thị nàng, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không nghĩ tới lại đứng dưới mí mắt người ta, Thanh và Vân cảm thấy trên mặt nóng rát, mặt mũi của bọn họ thật sự là vứt đến nhà bà đỡ rồi.
Thấy mình đã bị phát hiện, Thanh và Vân cũng chỉ có thể hiện thân, nhanh chóng đi đến trước mặt Lam Linh, thi lễ một cái, nhưng lại không hề lên tiếng, bọn họ tự nhiên là nghe rõ hết những lời Lam Linh nói với Hồ Văn Tài, biết rõ là Lam Linh hoàn toàn chính là muốn dùng kế tọa sơn quan hổ đấu*, khiến cho Hồ Văn Tài trở thành đao thay nàng.
(*Toạ sơn hổ đấu: đồng nghĩa với nghêu cò tranh nhau)
Ngại nội dung Lam Linh nói chuyện với Hồ Văn Tài, Thanh và Vân cảm thấy vẫn không nên lên tiếng mới tốt, không lên tiếng, người trong đại sảnh cũng không biết mãng phu bọn họ vừa mới nghe được, người nam nhân đi đánh nương tử nhà mình chính là vương gia tiếng tăm lừng lẫy.
Thanh và Vân đương nhiên là không tin chuyện gia nhà mình đánh vương phi, gia nhà mình vốn không phải là cái loại nam nhân đó, mà vương phi nói như vậy hoàn toàn là nàng cố ý, là nàng muốn chỉnh gia hắn.
Lam Linh đương nhiên có thể đoán được suy nghĩ cẩn thận của Thanh và Vân, lập tức khẽ mỉm cười, nói: “Là vương gia sai hai người đến để bảo vệ bổn vương phi?”
Lam Linh vừa nói ra lời này, các thực khách ở trong đại sảnh lập tức kinh ngạc một hồi, ở Đông Sở, người có thể được gọi là vương gia chỉ có một mình Hàn vương, không lẽ nàng chính là Hàn vương phi? Mãnh phu đánh nương tử nhà mình là Hàn vương gia sao? Diiee,nđaa,nleeqq,uyydd.ônn Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Các thực khách mặc dù không tin tưởng chuyện Hàn vương là người được vạn dân ngưỡng mộ sẽ động thủ với vương phi vào lúc tân hôn, nhưng bọn họ tin tưởng là lúc này Hồ Văn Tài đã chân đá trúng thiết bản (sắt) rồi, chỉ sợ cuối cùng lão cha có tiền với cữu cữu có quyền lại bảo vệ hắn không được.
Hàn vương phi vừa ra tay thì đã giúp dân chúng loại trừ một mầm họa, thật sự là hả hê lòng người!
”Dạ!” Thanh và Vân rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng đáp một tiếng.
Lúc này đại hán ở bên cạnh đã biết thân phận của Lam Linh, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, đột nhiên muốn bỏ chạy, nhưng Thanh Phong sao lại để cho hắn chạy được? Nhanh chóng ra tay chém đại hán hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn coi tên đại hán này như chỗ trút giận!
Thanh Phong cũng như Lưu Vân đều là ám vệ của Yến Kinh Hàn, mấy ngày trước không có ở trong phủ, hôm nay mới về phủ, gần hồi phủ, thì nghe thấy Lam Linh nói chuyện, vốn hắn cũng không để Lam Linh vào mắt, chỉ cảm thấy Lam Linh có chút tâm cơ muốn đùa giỡn, hay chút thủ đoạn nhỏ muốn vui đùa, không có bản lĩnh thật sự gì.