Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 96: Chương 96: Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu




Nhưng Thanh Phong chưa hề nghĩ tới việc Lam Linh chỉ cần dùng hai câu nói nhẹ nhàng đã đem mặt mũi chủ tử nhà mình vứt sạch, trong nội tâm đã muốn nổi nóng, dùng lực đối với đại hán nọ.

Lam Linh cười cười nói với Thanh Phong: “ Ngươi đem tên này đến chỗ hắn nên đến đi. “

”Vâng” Thanh Phong đáp một tiếng sau đó mang theo đại hán ra khỏi “Hoan hỉ Lâu’’

Thanh Phong sở dĩ thống khoái như vậy, chính là vì hắn không muốn đối mặt với Lam Linh, chỉ cần đối mặt một lần thôi mà hắn đã đủ thấy nhục nhã lắm rồi.

Ngươi đi theo bọn người Thu Diệp đi” ngay sau đó Lam Linh nói với Lưu Vân

”Vương phi, ngài….” Thật ra trong nội tâm Lưu Vân có chút không vui, nhưng bình tĩnh lại hỏi một câu.

”Không sao, ta sẽ tự mình trở về”

”Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh” Lưu Vân nói xong liền nhanh chóng ra đại sảnh.

Lam Linh từ tốn uống hết trà trong chén, ném một thỏi bạc trên bàn, liền chậm rãi ra khỏi Hoan Hỉ Lâu.

Chưởng quỹ nhìn bóng lưng Lam Linh ngày càng xa dần, như có điều suy nghĩ.

Ra khỏi lâu, Lam Linh đột nhiên cảm thấy vui vẻ một hồi, không có ai giám thị ở phía sau, cũng không có người hầu hạ, một mình vô câu vô thúc, tự do sung sướng.

Lam Linh đi chầm chậm trên đường cái, xem các quầy hàng hai bên đường ngày một nhiều hơn, trên quầy hàng có khá nhiều những thứ đồ chơi nho nhỏ, mặc dù không đắt, nhưng chứa đầy cảm giác của cuộc sống chân thật.

Lam Linh thích nhất là cảm giác chất phát như vậy, không khỏi dừng bước trước một quán nhỏ, cầm lên một cái vòng ngọc màu tím, nhìn nhìn.

”Phu nhân, người thật sự có tuệ nhãn nha, cái vòng ngọc này là thứ có chất liệu thượng thừa nhất của bổn quán, nếu phu nhân thích, tiểu nhân có thể bán rẻ cho ngài một chút” người bán hàng chứng kiến Lam Linh cầm cái vòng ngọc lên liền vội vàng chào hỏi.

”Ta chỉ tùy tiện xem một chút thôi” Lam Linh cười cười, buông vòng tay xuống.

Kiếp trước mẫu thân nàng từng tặng cho nàng một cái vòng ngọc màu tím, cái vòng ấy liên tục bồi bạn với nàng suốt hai mươi bốn năm trời, làm cho nàng tưởng nhớ đến mẫu thân. Hiện tại nhìn thấy vòng ngọc tím này, nàng liền nhớ tới cái vòng tay ở kiếm trước, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

”Phu nhân, đừng nha, tiểu nhân bình thường chào giá chiếc vòng này một trăm lượng bạc nhưng nếu ngài thực sự thích, ta liền bán cho ngài năm mươi lượng thôi. “ Người bán hàng nhìn cách ăn mặt của Lam Linh, cảm thấy nàng giống như là người có tiền, thật vất vả mới có một kẻ có tiền coi trọng vòng tay của hắn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua a. “

Lam Linh cười cười, “Ta thật sự chỉ là tùy tiện xem một chút, hơn nữa ta cũng không có đủ năm mươi lượng bạc đâu.”Lam Linh lấy tiền túi ra xem xét, trong túi này tối đa cũng chỉ có mười lượng bạc mà thôi.

Nhìn xem túi tiền trong tay Lam Linh, người bán hàng rong có chút bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng Lam Linh là người có tiền, không nghĩ tới nhưng là một người nghèo kiết xác, trên người ngay cả năm mươi lượng bạc cũng không có, chiếc vòng tay này của hắn đáng giá mười lăm lượng ,hắn không thể làm ăn lỗ vốn a.

Vì thế, người nọ cũng không nhiệt tâm chào hỏi Lam Linh nữa, tùy ý để nàng rời khỏi gian hàng của mình, mà Lam Linh cũng không thèm để ý, trên đời này, có mấy ai không vì cái “Lợi” mà bôn ba đâu? Khác nhau chỉ là cái lợi đó nhiều hay ít mà thôi.

Sau đó Lam Linh tiến đến một quầy hàng mua chút đồ may vá, liền chuẩn bị hồi phủ, lúc này đôt nhiên có một nam tử áo đen từ phía sau vọt tới, dùng tay đoạt lấy túi tiền treo bên người Lam Linh, nhanh chóng hướng tới một con đường khác chạy như bay.

Một cơn gió thổi vào mặt Lam Linh, nàng ngửi thấy được cỗ mùi hương đặc biệt, giống như từng quen biết, đôi mày thanh tú của Lam Linh khẽ cau một tý, lập tức đuổi theo hướng nam tử vừa rồi biến mất, đồng thời hô: “Bắt ăn cướp a”

Trên đường cái lúc này cũng không có nhiều người, hơn nữa đa số đều là người bán hàng rong cùng phụ nữ, nghe thấy tiếng la của Lam Linh, cũng không có người nào giúp nàng bắt cướp, mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn nhìn bóng dáng của Lam Linh nhanh chóng biến mất.

Lam Linh đi theo sau lưng nam tử áo đen, nhìn thấy người này vẫn duy trì khoảng cách với nàng không gần cũng không xa, rõ ràng là muốn dẫn nàng đi một nơi nàng đó.

Lam Linh hơi cong môi một cái, đi theo hắc y nhân đến một cái ngõ nhỏ yên tĩnh, trước một ngôi nhà bình thường, hắc y nhân dừng bước, xoay người về phía Lam Linh.

”Ngươi không sợ à? “ Thanh âm của hắc y nhân trầm thấp, nhưng trong con ngươi đen tĩnh mịch lại mang theo một tia ấm áp vui vẻ.

”Ta vì sao phải sợ? ta không cướp tiền của người khác a” Lam Linh nhíu mày, cười nói.

Nhìn người trước mắt, trong mắt nam tử áo đen càng thêm vui vẻ sâu hơn, nhanh chóng xoay người, đẩy cửa sân ra, “Đi vào đi rồi nói sau”

Lam Linh cũng không do dự, đi theo nam tử áo đen vào sân nhỏ, xuyên qua sân nhỏ, đi vào một sương phòng bình thường.

”Ta không nghĩ tới cách Tả tướng mời khách thật không giống người bình thường nha. “ Lam Linh vào thẳng vấn đề, nhìn nam tử áo đen trêu chọc một câu, nếu nàng không biết rõ hắn là Mộ Dung Tiếu Trần, nàng chắc chắn sẽ không đuổi theo một tên cướp đâu.

”Nàng làm sao thấy được? “ Mộ Dung Tiếu Trần gỡ mặt nạ da trên mặt xuống, cười hỏi, đồng thời đưa tay ra hiệu xin mời, để Linh ngồi xuống nói tiếp.

”Mùi trên người ngươi.” Lam Linh cũng không khách khí, ngồi đối diện Mộ Dung Tiếu Trần.

Mộ Dung Tiếu Trần lấy ấm trà trên bàn rót cho mình và Lam Linh mỗi người một chén, nước trà chậm rãi tỏa ra hơi nóng, Lam Linh biết hành động này của hắn là sớm có chuẩn bị.

Hôm qua vì Lam Linh quá vui nên cũng không có nhìn kỹ Mộ Dung Tiếu Trần,lúc này nàng mới đem hắn nhìn rõ ràng hơn.

Mày kiếm, mắt dài, mũi thẳng, môi mỏng, dung mạo tuấn mỹ như Phan An.

Bất quá nếu đem so sánh với Yến Kinh Hàn thì trên mặt của Mộ Dung Tiếu Trần lại không lãnh khốc bằng, mà là nhu hòa ấm áp hơn

Nhưng có điều Lam Linh vẫn chưa biết, sự ấm áp nhu hòa trên mặt Mộ Dung Tiếu Trần chỉ bày ra trước mặt nàng thôi, thực sự, hắn lãnh khốc, lạnh thấu xương cũng không kém Yến Kinh Hàn là bao đâu.

Nghe Lam Linh nói như vậy, trong con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Tiếu Trần lại tràn ngập nhu tình, bưng ly trà lên nhấp miệng, lúc này mới nói: “Hắn đối với nàng không tốt sao? “

Lam Linh ra khỏi vương phủ, Mộ Dung Tiếu Trần liền nhanh chóng nghe được thông tin, hắn biết rõ cơ hội để hắn đơn độc gặp nàng đã tới, liền liên tục âm thầm bám theo Lam Linh.

Võ công của Mộ Dung Tiếu Trần cực cao, vì thế hai người này cũng không biết Mộ Dung Tiếu Trần theo ở phía sau, mà Lam Linh bởi vì khoảng cách khá xa, cũng không có phát hiện ra. Mộ Dung Tiếu Trần.

Nhưng Mộ Dung Tiếu Trần lại nghe rõ chuyện mà Lam Linh nói với Hồ Văn Tài ở Hoan Hỉ lâu hôm qua, hắn lo lắng nàng bị Yến Kinh Hàn khi dễ, liền hỏi ra.

”Tả tướng, ngươi dẫn ta tới nơi này, là để hỏi ta vấn đề này ư?” Lam Linh cũng không muốn trả lời, hơn nữa nàng cũng cảm thấy loại vấn đề này cũng không có cách nào trả lời được, chẳng lẽ nói cho hắn biết nàng bị Yến Kinh Hàn gặm sao?

Nghe cách Lam Linh xưng hô với mình, Mộ Dung Tiếu Trần nhíu mày một cái, hắn cực kỳ ghét việc nàng xưng hô xa lạ như nhế với hắn, phản phất giống như bọn họ chính là bình thủy tương phùng, không khác gì người lạ gặp trên đường cả.

Không! Đây không phải là điều hắn muốn, hắn nhung nhớ nàng ba năm, tìm nàng ba năm, hình bóng nàng đã sớm khắc sâu vào trong lòng hắn, trong tim hắn, nàng chính là thê tử của hắn! Hắn không ngại việc nàng cùng Yến Kinh Hàn bái đường, thậm chí động phòng với Yết Kinh Hàn.

”Ta nhớ hôm qua ở Hoan Hỉ lâu nàng đã nói sẽ đền ơn ta, nàng còn nhớ không?” Linh quang trong đầu Mộ Dung Tiếu Trần chợt lóe, nhanh chóng đổi đề tài.

”Đương nhiên vẫn còn nhớ a, Tả tướng muốn ta báo ơn như thế nào đây?” Lam Linh cảm thấy Mộ Dung Tiếu Trần có chút thông minh, nhưng hắn cũng không giống loại người muốn nhân việc báo ơn mà ức hiếp người khác.

”Về sau ta không muốn nàng kêu ta là Tả Tướng nữa” Mộ Dung Tiếu Trần ngước nhìn người con gái đã vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của hắn, biết rõ mọi việc nên tiến triển theo từng bước từng bước một, hắn không thể quá nóng lòng được.

”Vậy ta nên gọi ngài là gì?” Lam Linh cười cười, đối với chuyện xưng hô như thế nào, nàng cũng không quá để ý, nàng chỉ cảm thấy mình cùng Mộ Dung Tiếu Trần không quen, gọi thẳng tên tựa hồ không tốt lắm.

”Gọi tên ta, từ nay về sau nàng có điều gì cần ta giúp, cứ việc nói với ta” trong mắt Mộ Dung Tiếu Trần tràn ngập ấm áp vui vẻ, lời nói ra thật chân thành mà khiến lòng người ấm áp.

”Ngài vì sao phải giúp ta?” Lam Linh dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự chân thành của Mộ Dung Tiếu Trần, điều này càng làm nàng thêm khó hiểu, chẳng lẽ là vì hắn có quan hệ với nguyên bản thân thể nàng ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.