Ánh Hà từ trước đến giờ không để ý Lam Ngọc, ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng, thong thả rút cây chủy thủ trong tay áo, tựa như chuẩn bị lột da Hoàng Ngạc.
Thấy động tác của Ánh Hà, Hoàng Ngạc khiếp sợ, hắn cũng không muốn chết, hắn còn chưa được thử hương vị của U Lan mà.
“Dừng tay!” Lam Ngọc tức giận quát, lập tức nhìn về cửa phòng của U Lan: “Thụy Thái tử, ngươi quản thị nữ bên người như vậy đấy à?”
Lúc này, trong Xuân Hương Lâu rất nhiều người thấy động tĩnh của Lam Ngọc, Lưu mụ mụ đương nhiên cũng biết, nhưng không ai trong bọn họ dám đứng ra khuyên can. Bởi bọn họ biết rõ bọn họ không thể động vào Thụy Thái Tử lẫn Lam Công tử, chỉ lo giữ mình thật tốt.
Trong phòng, Thượng Quan Vân Thụy từ từ đứng dậy, nhướn mày nhìn U Lan, cười một tiếng. Sau đó mới từ từ đi ra cửa, U Lan cũng lập tức đứng lên đi theo sau.
Đến trước cửa phòng, U Lan bước nhanh về phía trước, mở cửa giúp Thượng Quan Vân Thụy, sau đó nghiêng người đứng một bên.
Thấy tình hình trước mắt, Thượng Quan Vân Thụy vẫn như trước, nở nụ cười yêu nghiệt như cũ, “phạch” một tiếng, mở quạt trong tay, đong đưa 2 cái, lúc này mới mở miệng nói chuyện “Đây không phải là Lam đại công tử sao? Hôm nào thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm U Lan vậy? Ban cung nghe nói, Lam đại công tử đã không ghé thăm U Lan một thời gian, khiến U Lan đau lòng, Bản cung khuyên nàng vài câu, nàng mới cười. Bản cung tưởng rằng Lam đại công tử có người mới nên đã quên người cũ, hôm nay thấy tình hình này mới thấy là do Bản cung suy nghĩ nhiều rồi. Lam đại công tử, ngươi nói, Bản cung nói đúng không?”
Thượng Quan Vân Thụy tựa hồ không thấy Hoàng Ngạc đang bị Ánh Hà dẫm lên, giống như bình thường nói chuyện với Lam Ngọc khiến sắc mặt Lam Ngọc lúc xanh lúc đỏ.
Mà mặt Hoàng Ngạc trắng bệch, lại càng thảm hại, hắn đau đến sắp ngất đi rồi.
Ánh Hà nhìn qua Thượng Quan Vân Thụy, cũng không lên tiếng. Bình thản lấy khăn tay từ trong tay áo ra, tỉ mỉ chùi thanh chủy thủ, tạo ra tiếng kêu soàn soạt. Thấy vậy, trong lòng Hoàng Ngạc run lẩy bẩy.
“Thụy Thái tử, Bổn công tử phải nhắc nhở Người, đây là kinh thành của Đông sở, không phải Phủ Thái tử ở Bắc Trữ. Việc gì cũng phải lưu lại ba phần đường sống mới là tốt”.
Lời nói của Lam Ngọc mang theo một loại hung ác tàn nhẫn của dã thú, uy hiếp rõ ràng.
Con mắt Ánh Hà lập tức lóe lên một tia rét lạnh. Lập tức tăng thêm lực đạo ở chân khiến Hoàng Ngạc đau đến nhe răng trợn mắt.
“Lam Đại công tử đang uy hiếp Bản cung?” Thượng Quan Vân Thụy khép quạt, xoay hai vòng trên ngón tay.Nhìn Lam Ngọc, mở miệng cười: “Bản cung là khách quý do Hoàng thượng mời, Lam đại công tử đã không dùng nghi lễ của người bản xứ để đối đãi với Bản cung, còn tranh U Lan với Bản cung. Đây là đạo đãi khách của người Đông sở sao? Ngày mai, lúc Bản cung tiến cung, sẽ tiện thể thỉnh giáo Hoàng thượng.”
Nghe Thượng Quan Vân Thụy nói, trong lòng Lam Ngọc thầm kêu không tốt. Mặc dù hắn không quá quan tâm cục diện hiện nay, nhưng từ cha của mình cũng biết được chút ít.
Hoàng thượng Yến Minh Hiên có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều do cô cô Lam Xảo Phượng của hắn ngầm quyết định. Trước khi đăng cơ, Yến Minh Hiên là do cô cô nuôi dưỡng, Lam Xảo Phượng nói gì nghe nấy. Nhưng sau khi lên ngôi, là cảnh tượng ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng bất hòa [ như người mình hay bảo bằng mặt mà không bằng lòng?]. Yến Minh Hiên bắt đầu tìm cơ hội chèn ép Lam tướng phủ, còn cô cô của hắn cũng có mưu đồ riêng.
Lam Ngọc biết rõ, chuyện này vốn là do Hoàng Ngạc vô lễ trước, Thượng Quan Vân Thụy mà đem chuyện này tấu trước triều đình, Lam Ngọc đoán Yến Minh Hiên nhất định sẽ lấy chuyện này làm cớ. Tới lúc đó, cô cô của hắn còn không lột da hắn?
Lam Ngọc lúc này mới nghĩ thông mối quan hệ lợi – hại, lập tức bày ra bộ mặt tươi cười: “Thụy Thái tử nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, ta chỉ cùng Ngài nói đùa một chút. Thụy Thái tử đừng nên giữ trong lòng”.
”Phải không?” Thượng Quan Vân Thụy nhướn mày cười một tiếng, “Kể từ ngày đại hôn của Lam nhị tiểu thư, Bản cung nhất thời cao hứng đùa cợt, Bản cung cũng biết cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, cười giỡn lớn sẽ rất thảm !”
Thượng Quan Vân Thụy đang ném đá giấu tay, ngầm nói muốn hắn gặp xui xẻo! Lam Ngọc đè ép sự tức giận trong lòng, không lên tiếng.
”U Lan, Bản cung dẫn ngươi đi du thuyền?” Thượng Quan Vân Thụy không để ý tới Lam Ngọc nữa, vòng tay qua eo nhỏ nhắn của U Lan.
”Thái tử mang thiếp đi nơi nào, thiếp đều nguyện ý.” U Lan dáng vẻ mị hoặc, mềm mại không xương tựa vào người Thượng Quan Vân Thụy.
”Đi thôi.”
Thượng Quan Vân Thụy trêu chọc, ôm U Lan bước ra khỏi phòng. Ánh Hà nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Vân Thụy, mấp máy môi, đạp mạnh Hoàng Ngạc một cước, rồi thu hồi thanh chủy thủ cùng khăn, đi theo sau Thượng Quan Vân Thụy.
Thấy ba người đi xuống lầu, Lam Ngọc nhìn Hoàng Ngạc rồi từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Đồ vô dụng!”
Hoàng Ngạc ngã quỳ xuống đất, “Thuộc hạ thỉnh công tử trách phạt!”
”Hồi phủ!” Lam Ngọc hất ống tay áo lên, nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang. Thấy Lưu mụ mụ đứng một bên vừa chứng kiến vừa bày ra dáng vẻ yên tĩnh như ve mùa đông thì hung ác nói: “Chuện đêm nay nếu truyền ra ngoài, bổn công tử sẽ làm cho Xuân Hương Lâu biến mất trên đời này!”
Những lời này của Lam Ngọc không chỉ là nói cho Lưu mụ mụ nghe mà còn là nói cho tất cả những người đã chứng kiến chuyện này. Lưu mụ mụ gật đầu liên tục đảm bảo.
Hàn vương phủ - Tùng Trúc Viện
Lam Linh dùng xong bữa tối, ung dung tắm nước nóng, sau đó cho Thu Diệp trở về phòng.
Lam Linh ngồi cạnh bàn, trong lúc lục đống đồ cưới của mình lại vô tình phát hiện một quyển sách, ghi chép lại nhân văn địa lý của đại lục này.
Lam Linh vốn muốn hiểu đại lục nàng đang ở, để đến khi nàng rời khỏi nơi này, có thể tìm một nơi thích hợp để sinh sống. Không ngờ toàn bộ được đưa đến, không uổng công sức lúc rỗi rãi, khiến cho nàng vui vẻ mãi.
Theo như lời trong quyển sách, đại lục này phân thành bốn quốc gia. Đông sở, Bắc Trữ, Nam nhạc, Tây Tề. Trong đó, Đông sở, Bắc Trữ nhiều đồng bằng, đất đai phì nhiêu. Nam nhạc nhiều đồi núi, đất đai cằn cỗi, mà Tây Tề nhiều thảo nguyên, binh hùng tướng mạnh!
Bởi vì Bắc Trữ là địa bàn của Thượng Quan Vân Thụy, mà Nam nhạc bây giờ cúi đầu xưng thần với Đông sở, vì vậy, hai nước đối với Lam Linh mà nói đều không phải là chỗ tốt để sinh sống. Điều này khiên cho Tây Tề trở thành lựa chọn duy nhất.
Vừa nghĩ tới Tây Tề là thảo nguyên rộng lớn vô ngần, Lam Linh liền có cảm giác giục ngựa giơ roi vô cùng sung sướng, trong lòng thật sự thích một chỗ như thế.
Có đích đến, Lam Linh liền bắt đầu tính toán làm cách nào không kinh động đến Yến Kinh Hàn cùng thủ hạ dưới hắn để ngâm mình trong Huyền Băng đàm nửa canh giờ, làm thế nào có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành mà không bị phát hiện.
Thấm thoát đã đến giờ Tý [Từ 11h đêm đến 1h sáng], Lam Linh nhìn đồng hồ cát, đứng lên đem quyển sách nhét vào tỏng tủ quần áo của mình, tắt đèn, lên giường.
Nghĩ đến việc nàng chọc giận Yến Kinh Hàn ba lần trong vòng một ngày. Thời điểm bữa trưa và bữa tối Yến Kinh Hàn cũng không xuất, hơn nữa lúc này đã là giờ Tý, Lam Linh cảm thấy Yến Kinh Hàn tám phần sẽ không trở về ngủ, nàng cũng không cần lại lo lắng bị hắn kiếm cớ chiếm tiện nghi, cuối cùng nàng có thể ngủ ngon giấc.
Nhưng mà Lam Linh cũng chỉ cao hứng được nửa nén hương, còn chưa ngủ liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Lập tức ngồi bật dậy, xuyên qua lổ nhỏ trên màn trướng, thấy Yến Kinh Hàn bước nhanh qua ánh trăng đi tới.
Chỉ có ánh trăng loang lổ, lại vì khoảng cách khá xa, Lam Linh thấy không rõ vẻ mặt Yến Kinh Hàn, chỉ thấy bóng dáng hắn cao ngất, nghe được tiếng bước chân vang dội dị thường.
Tim liền không nhịn được đập nhanh hơn một phần. Lam Linh nắm chặt áo ngủ bằng gấm trong ngực, nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ muốn lắc đi luống cuống trong nội tâm, nhưng mà tốn công vô ích!
Thân ảnh Yến Kinh Hàn càng ngày càng gần, Lam Linh cảm thấy tim nàng đập càng lúc càng nhanh, nàng biết rõ, nàng đang sợ, nhưng nàng sợ cái gì? Nàng sợ bị hắn bắt nạt? Sợ bị hắn chiếm tiện nghi?
Lam Linh hít sâu một hơi, nhìn thấy Yến Kinh Hàn đẩy bức rèm che đi vào nội thất. Chống lại cặp mắt phượng thâm thúy như u đầm. Ánh mắt theo bản năng trốn tránh, lập tức nhanh chóng nằm xuống, không nhìn hắn nữa.
Yến Kinh Hàn không lên tiếng, cởi quần áo ra, lúc này mới vén rèm giường lên, nhìn thấy Lam Linh đang quay lưng về phía mình. Ánh mắt lóe lên một cái, cởi giày ra, rồi nằm xuống.
”Quay lại đây.”
Thanh âm Yến Kinh Hàn vang lên sau lưng Lam Linh. Đôi mi thanh tú của Lam Linh lập tức chau lại, nghĩ tới việc nàng viết giấy cam đoan, lại thấy đau đầu.
”Vương gia, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.” Lam Linh đè ép vẻ luống cuống trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu.
”Qua đây.”
Lại là hai từ nhẹ nhàng, nhưng Lam Linh lại nghe ra được sự không cho phép cự tuyệt. trong lòng lại càng luống cuống.
Lam Linh từ từ xoay người về phía Yến Kinh Hàn, giật giật khóe miệng, mở miệng nói: “Vương gia, lúc ngủ, hai người dựa vào nhau quá không tốt cho cơ thể, cho nên vì thân thể quý báu của người, ta không qua mới là tốt”
Lam Linh cảm thấy mặc dù là nàng lấy cớ, nhưng cũng có căn cứ khoa học, khí các-bon-đi ô-xít nàng thở ra bị hắn hít vào, dĩ nhiên đối với thân thể hắn là không tốt.