Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 125: Chương 125: Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy?




Nhưng những lời này vào tai Yến Kinh Hàn lại ra ý tứ khác. Thời điểm hắn ôm nàng, nơi nào đó trong hắn luôn cảm thấy hưng phấn, mà liên tục không được phát tiết, rõ ràng là không tốt cho thân thể của hắn.

Nghĩ như thế, Yến Kinh Hàn liền cảm thấy nơi nào đó của hắn tựa hồ lại bắt đầu rục rịch. Lông mày khẽ nhíu. Cánh tay nhấc lên, “Vương phi, đừng quên ngươi đã viết giấy cam đoan.”

Nghe Yến Kinh Hàn nói, động tác kháng cự của Lam Linh nhanh chóng ngừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, tựa hồ chỉ có thể mặc cho hắn ôm nàng vào trong ngực.

Sự ấm áp cùng với hương tùng trúc thơm ngát khién trong lòng Lam Linh lại một lần nữa rối rắm, mê mang, không biết xử sự như thế nào.

Nàng là Vương phi của hắn, nàng là nữ nhi kẻ thù chính trị của hắn, nàng là một quân cờ nhằm mục đích gây bất lợi cho hắn.

Nàng hiểu rõ... hắn so với nàng lại rõ ràng hơn!

Trong lòng hắn thích nàng sao? Đáp án nhất định là không thể.

Nam nhân lãnh khốc như Yến Kinh Hàn làm sao có thể thích một nữ nhân chỉ gây bất lợi cho mình. Chỉ sợ hắn ngay cả yêu là cái gì cũng không biết nữa.

Nhưng Lam Linh biết rõ hắn thích cơ thể của nàng, đây là một loại dục vọng bản năng của cơ thể. Nhìn qua, Yến Kinh Hàn là một nam nhân, chỉ cần là một nam nhân bình thường, đều sẽ có loại bản năng này.

Qua mấy ngày sống chung, mặc dù Lam Linh hận Yến Kinh Hàn đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận việc hắn dùng chút thủ đoạn vô sỉ để uy hiếp nàng, bắt nạt nàng, sàm sỡ nàng, nhưng Lam Linh biết rõ Yến Kinh Hàn cũng không phải là một tiểu nhân hèn hạ, chỉ bằng việc mỗi lần vào thời điểm mấu chốt hắn đều có thể khống chế chính mình, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Mỗi nữ nhân đều hy vọng có thể gặp được bạch mã hoàng tử của mình, nói chuyện tình yêu sánh với trời đất, biển cạn đá mòn. Lam Linh cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Lam Linh biết rõ nước chảy đá mòn, tình yêu càng hiện thực càng vững chắc, nhưng thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng mơ mộng. Nàng không tin mình sẽ nhất kiến chung tình, nhưng nàng vẫn hy vọng nàng có thể gặp được nam nhân khiến cho nàng nhất kiến chung tình.

Lam Linh biết rõ nam nhân như Yến Kinh Hàn, thân phận tôn quý, dung nhan tuấn mỹ, khí chất lãnh khốc, là nam nhân được nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ. Mặc dù nàng không nhất kiến chung tình với hắn, nhưng nếu chung đụng đã lâu, cũng không dám chắc nàng sẽ không thật sự yêu thương hắn.

Nhưng Lam Linh cũng biết nếu nàng yêu Yến Kinh Hàn, lấy thân phận của nàng, với mục đích mà Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, cùng với việc Yến Kinh Hàn xác định vị trí của nàng, nàng sẽ bị rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục [muôn đời muôn kiếp không trở lại được].

Lam Linh đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, nàng sẽ không cho Yến Kinh Hàn cơ hội làm nàng yêu.

Gạt được lớp sương mù trong lòng, hoảng loạn trong lòng Lam Linh tựa hồ giảm bớt một chút, lẳng lặng tựa ở trong lòng Yến Kinh Hàn, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Ôn hương noãn ngọc trong ngực, cánh mũi lúc này đều là mùi thơm như lan như xạ của nàng, Yến Kinh Hàn cúi đầu nhìn người trong ngực, từ từ thắt chặt cánh tay vòng trên eo nàng.

Cảm nhận được lực cánh taycủa Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh đột nhiên lại đập nhanh, nhưng nàng cũng không có lên tiếng chỉ trích hắn.

”Vì sao không nói lời nào?” Người trong ngực yên tĩnh kỳ lạ khiến Yến Kinh Hàn đột nhiên có chút khó chịu, môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, nhỏ giọng hỏi.

Luồng hơi ấm phun ở bên tai, Lam Linh lập tức cảm thấy tai nóng bừng, quay đầu lại, tạo ra khoảng cách, “Thiếp mệt.”

Bị Yến Kinh Hàn ôm vào trong ngực, việc Lam Linh tránh né đối với Yến Kinh Hàn mà nói cũng không có biến hóa gì, ngược lại càng thêm kích thích khát vọng ở chỗ nào đó trên thân thể.

”Mệt nhọc, tim còn đập nhanh như vậy?” Yến Kinh Hàn đưa tay nâng cằm Lam Linh lên, khiến Lam Linh không thể không mở mắt ra nhìn hắn.

Đôi mắt long lanh xinh đẹp cực kỳ mang theo ba phần ngượng ngùng, ba phần khiếp đảm, ba phần bối rối, còn có một phần mị hoặc giữa đêm khuya, những thứ này đều làm cho Yến Kinh Hàn nhìn mãi không chán.

”Người nghe lầm rồi!” Lam Linh gẩy tay Yến Kinh Hàn qua một bên, đương nhiên nhất định không thừa nhận.

”Phải không?” Yến Kinh Hàn nhìn trên mặt Lam Linh sớm đã ửng hồng phấn, từ lâu đã lộ vẻ không đánh đã khai, môi mỏng khẽ giật giật, “Vương phi, ngươi cũng biết kết cục của việc lừa gạt bản vương là phải trả giá thật lớn.”

Thanh âm Yến Kinh Hàn rất nhẹ, mang theo một tia khàn khàn, nhưng lúc ban đêm yên tĩnh, nó lại như một cục đá ném về phía mặt hồ tĩnh lặng, Lam Linh dường như không chỉ nghe được tiếng vang leng keng, mà còn như đang chứng kiến một vòng lại một vòng gợn sóng đang được tạo ra.

Lam Linh há to miệng, không biết phải nói cái gì hay có thể nói cái gì đó.

Nên cự tuyệt sao?

Đương nhiên nên cự tuyệt, nàng không yêu hắn, hắn sẽ càng không yêu nàng!

Có thể cự tuyệt sao?

Đương nhiên không thể, nàng hoàn toàn bị hắn quản chế, nàng hoàn toàn ở thế bị động.

Thấy môi mỏng của Yến Kinh Hàn từ từ đến gần, Lam Linh không muốn suy nghĩ, đây không phải là mình tìm cho mình một lối thoát, kỳ thật nàng cũng không chán ghét việc hắn hôn nàng.

Cảm giác giá lạnh lan tràn trên môi, Lam Linh nhắm mắt, mặc môi mỏng của Yến Kinh Hàn tạo đừng đợt sóng nước trong lòng mình.

Cảm giác sung sướng truyền khắp toàn thân, quần áo trước ngực sớm đã lộn xộn, chỉ còn lại hô hấp nặng nề cùng tiếng thở gấp liên tục.

Thân người mềm mại phía dưới khiến cho Yến Kinh Hàn muốn ngừng mà không được, bàn tay không tự giác từ từ dời xuống phía dưới… lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng của Triêu Dương, “Gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!” [Xong! chia buồn với bạn Trieu Dương =)) ]

Thanh âm của Triêu Dương như lưỡi dao sắc bén chặn lại rung động bên trong, Lam Linh lập tức mở hai mắt đang mơ màng ra, đẩy Yến Kinh Hàn, cuống quít đem quần áo trước ngực khép lại.

Đột nhiên bị cắt đứt, nơi nào đó vận sức chờ phát động tự nhiên là không vui, không tiếng động kháng nghị.

Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt, lại nghe tiếp thanh âm của Triêu Dương, “Gia?”

”Biết rồi!” Yến Kinh Hàn đè ép dục vọng dời núi lấp biển trong thân thể, oán trách, nhanh chóng xuống giường.

Triêu Dương đứng ở ngoài cửa phòng rõ ràng nghe tiếng Gia nhà mình mang theo lửa giận, trong lòng có chút nghi hoặc... Gia giống như đang tức giận? Chẳng lẽ lại là vương phi chọc giận gia?

Ẩn ở một nơi bí mật gần đó, Lưu Vân hiển nhiên nghe được động tĩnh vừa rồi trong phòng, thấy bộ dáng không rõ chuyện gì của Triêu Dương, lập tức cho hắn ánh mắt thông cảm, tiểu tử này nếu không quản lời nói của mình cho tốt, tám phần muốn thảm rồi.

Trong chốc lát, Yến Kinh Hàn ra gian phòng, bước nhanh qua sân viện ra ngoài, Triêu Dương vội đuổi theo.

Ra sân nhỏ, Triêu Dương thấy bộ dáng cau mày của gia nhà mình, vội vàng khuyên nhủ: “Gia, ngài làm sao vậy? Vương phi chọc giận ngài sao? Gia, thuộc hạ cảm thấy ngài không cần thiết tức giận với Vương phi. Hiện tại tuy Vương phi không nói thật với ngài, nhưng chỉ là do bây giờ nàng còn chưa hiểu, đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, thuộc hạ cảm thấy nàng nhất định sẽ đem chuyện nàng biết nói cho ngài.”

Triêu Dương vừa mới nói xong, liền thấy mắt phượng Gia nhà mình mang theo hỏa khí, nhanh chóng quét về phía hắn, Triêu Dương lập tức giật mình, chẳng lẽ hắn đã nói cái gì sai.

Yến Kinh Hàn đè ép dục hỏa trong lòng, trầm giọng hỏi: “Nàng suy nghĩ cẩn thận cái gì?”

”Thân phận Vương phi của nàng bây giờ ạ.” Triêu Dương không hiểu gia nhà mình sao lại hỏi vấn đề đã rõ ràng này, “Gia, Vương phi là người thông minh, nàng sớm muộn sẽ ý thức được ngài là người cùng nàng sống cả đời. Ngài mới là chỗ dựa vững chắc cả đời của nàng, mọi việc về sau nàng cũng phải dựa vào ngài, nàng nhất định phải đứng chung một chỗ với ngài, kể từ đó, khẳng định vương phi sẽ đem những điều nàng biết rõ nói cho ngài.”

Triêu Dương nghĩ nếu hắn nói như vậy, gia nhà mình sẽ không tức giận Vương phi nữa. Trong lòng còn đang âm thầm đắc ý, không nghĩ lại nghe được thanh âm lạnh lùng của Gia nhà mình vang lên, “Hàng tháng, ngươi dùng tiền bạc của phủ, để suy nghĩ những thứ lung tung này! Từ ngày mai bắt đầu khấu trừ nửa năm tiền lương để cảnh cáo.”

”A!” Triêu Dương lập tức trợn tròn mắt, hắn đến cùng nói sai cái gì rồi, gia muốn trừ của hắn nửa năm lương, cái này không phải là muốn lấy mạng của hắn ư.

”Gia...” Triêu Dương cảm giác mình cực kỳ oan, nhưng lại không dám hỏi, lo lắng không giải thích được lại nói sai.

”Câm miệng!” Yến Kinh Hàn nghĩ nếuTriêu Dương không câm miệng, hắn nhất định sẽ một chưởng đánh bay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.