Kim Phi Tích Bỉ

Chương 13: Chương 13: Ai làm nhục ai?




Cho hắn cái gì tốt? Câu hỏi ấy khiến Sương Lan Nhi ngẩn người.

Bầu không khí trong nhà lao vẫn đều đặn vang lên tiếng hít thở. Ngọn nến cháy tạo nên những tiếng tách tách, ánh nến chiếu lên bóng dáng cao gầy của hắn, bóng người in trên mặt đất, in trên tường, cái bóng mang theo những đường biên như lưỡi răng cưa, cảm thấy có chút quỷ dị.

Hồi lâu, Sương Lan Nhi cắn môi nói: “Ta nghe nói quan phủ doãn thành Thượng Dương công chính thanh liêm, không sợ cường quyền, lấy việc đưa dân chúng thoát khỏi nghèo khổ làm nhiệm vụ hàng đầu của mình. Không nghĩ đến làm việc… cũng cần có đi có lại như thế.”

Long Đằng nuốt xuống, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, hắn từng bước dài đi đến trước mặt nàng, cúi người xuống.

Sương Lan Nhi bị hắn bức phải lùi ra sau đến lúc lưng đã chạm tường, khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, ngay cả đôi môi bạc lạnh lẽo của hắn cũng tiến gần trong gang tấc, nàng sợ đến không dám hô hấp.

Long Đằng vừa lòng nhìn biểu tình hoảng sợ của nàng, ý nghĩa trong lời nói có chút khinh thường “ Ngươi đó, chẳng qua là quá đơn thuần chỉ nghe mấy lời đồn đại, quyền lực chí cao vô thượng vốn là một tòa kiến trúc được bồi lên từ vàng bạc. Cái gọi là công chính thanh liêm, thanh danh tốt đẹp cũng có thể dùng tiền để mua. Cô nương, nếu cô cho rằng ta làm mà không cầu báo đáp vậy coi như là sai lầm lớn, thật sự sai lầm rồi.”

“Phải không?”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm của nàng như là từ kẽ răng mà rít ra.

“Đương nhiên. Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Hắn đột nhiên giơ tay ra, nâng gáy nàng đang dán chặt trên tường kéo về phía mình, khoảng cách hai người lúc này gần gũi đến không thể gần hơn.

Hắn thở ra luồng hô hấp, một mùi thơm đặc biệt, nhàn nhạt lại nóng bỏng vô cùng, nóng đến Sương Lan Nhi cảm thấy sườn mặt cũng ê ẩm một cỗ đau đau.

Lời nói đầy từ tính của hắn vang lên ngay bên tai nàng “Ngươi hẳn là biết ta muốn gì. Đêm hôm khuya khoắt, ta lại ngồi chờ ngươi lâu như vậy, làm khó ta lại phải bắt tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ còn hai chúng ta. Ngươi sẽ không là tin rằng ta với ngươi sẽ thuần khiết mà nói chuyện phiếm đấy chứ?”

Hắn ép rất chặt, giữa hai người không còn một tia khoảng cách. Sương Lan Nhi chỉ đành nhẹ nhàng vuốt cằm, nàng cho dù có ngu xuẩn cũng hiểu ý tứ cùng ánh mắt ám muội của hắn, tự nhiên biết giờ phút này người đang đứng trước mặt nàng thú tính phát tác.

“Bản án kia…” Nàng gian nan theo cổ họng bật ra mấy từ.

“Ngươi trước hết cứ nghiệm xem, cân nhắc lại.”

“Cái gì?”

“Ngươi không có lựa chọn, không phải sao?” Hắn cười đến vô lại

“Ở trong này? Hiện tại?”

“Vô nghĩa! Như thế này mới đủ thú vị.”

“Được.” Nàng cắn răng

Hắn vừa cười, vừa cúi đầu nhẹ ngàng đặt hôn lên má nàng, ngẩng đầu nhìn thần sắc nàng càng mị hoặc “Rất ngọt, ta thích.”

Dứt lời hắn không khách khí, tay du động bên hông nàng rồi đến lưng, dần dần hướng đến trước ngực.

Chợt hắn nắm lấy vạt áo trước ngực nàng, hai tròng mắt dục hỏa hừng hực cháy. Đang muốn lập tức dùng sức kéo ra thì không ngờ bị ngăn lại…

“Từ từ, ta tự mình cởi.”

Sương Lan Nhi tự nhiên không hiểu từ đâu mà khí lực bùng phát, nàng đẩy hắn ra. Lúc này nàng thở gấp, ngực phập phùng, thật vất vả mới bình tĩnh lại được.

Tiếp đó, trong nhà lao âm u ẩm ướt mà tĩnh lặng đến rượn người, tĩnh đến mức tiếng hô hấp phập phồng đều rõ ràng mà nghe thấy.

Long Đằng cũng không sốt ruột, hắn đem hai cánh tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn nàng, bộ dạng hoàn toàn toát ra một vẻ tao nhã. Hắn chính là đang kiên nhẫn, chính là có thời gian cùng nữ nhân này chậm rãi chơi đùa. Hắn thích nàng rõ ràng đã đi vào đường cùng rồi mà vẫn quật cường, thích nàng như chim sợ cành cong mà vẫn mạnh mẽ giữ một bộ dạng trấn định. Những thứ này đều cực điểm mà kích thích sự tò mò cùng chính phục của hắn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, hai ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống đầu gối, cũng không có thúc dục nàng.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, giống như rất nhanh mà cũng giống như rất lâu.

Đột nhiên một âm thanh đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh như nguyên bản của nó. Cùng với đó là thanh âm thanh thúy truyền đến, thanh âm như vậy vô cùng dễ nghe, như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc thạch, hoặc như là tiếng dòng suối nhỏ với tiếng nước chảy róc rách nơi khe núi.

Thanh âm ấy làm Long Đằng thấy nao nao. Hắn nghe đến đây là biết chính là tiếng xiêm y bị xé rách, cúc áo rơi xuống tạo nên âm thanh lanh lảnh.

Kinh ngạc mở mắt, một khắc hắn sững sờ tại chỗ.

Ý cười mơ hồ bên môi dần dần cứng lại, cái hình dáng vốn luôn bất cần đời, luôn nhàm chán tản mạn trong khoảnh khắc đều biến mất. Hai tròng mắt yêu mị bên trong chợt làm người ta không đoán ra thần sắc.

Ánh nến cháy đỏ, chiếu lên cái yếm trên người Sương Lan Nhi. Cảnh tượng tuyệt đẹp, hai cánh tay thon dài như ngó sen ngọc ngà, trước ngực đầy đặn, đường cong hiện ra làm người ta mơ màng mà thơm ngát, huyết mạch tắc nghẽn. Vòng eo tinh tế, chỉ một vòng tay có thể ôm trọn, hai chân trắng muốt cân xứng, cả người không một chút dư thừa.

Mặc dù Long Đằng đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, lúc này cũng không khỏi sợ hãi mà cảm thán, dáng người này thật sự là trời ban. Sương Lan Nhi này mặc dù dung mạo không tính làm gì nhưng chỉ dựa vào vóc dáng tốt như thế cũng đủ làm nam nhân điên cuồng. Càng không nói đến ở nàng còn có một loại đẹp rất riêng biệt.

Yếu ớt cùng cứng cỏi ở cùng một chỗ, mị hoặc cùng cao ngạo trộn lẫn vào nhau. Đó chính là một loại độc dược trí mạng, làm cho người ta không tự giác được mà rơi vào mê hoặc.

Lúc này trong đầu hắn không khỏi lóe lên một tia ý niệm, nếu Sương Lan Nhi thật sự gả cho tên Lý Tri Hiếu, một tiểu quan nhỏ bé kia thì thật đúng là phí của trời. Đổi lại là hắn, có khi cũng sẽ như Thụy vương như vậy mà diệt trừ cả dòng họ nhà này, đoạt vợ người ta đi mất.

“Đại nhân”

Sương Lan Nhi gọi một tiếng đánh gãy cái y niệm trong đầu Long Đằng.

Hắn lập tức hoàn hồn, ảo não chính mình vừa rồi lại miên ma suy nghĩ lung tung.

“Ngươi….”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng nhếch môi cười.

Cái biểu cảm nhỏ bé ấy đã thu vào trong mắt hắn, vừa rồi nàng nhếch khóe miệng, ý cười chợt lóe, là đùa cợt, là khinh thường, cũng là một loại không màng gì hết.

“Ta hiện tại đến thân thế lai lịch cũng đã bị hủy rồi, hai bàn tay trắng, ta còn có thể đổi cho đại nhân cái dạng gì tốt đẹp? Cũng chỉ còn có cái thân thể này!”

Long Đằng mày rậm nhăn chặt, chờ nàng nói xong.

Nàng khóe miệng lại chậm chạp nhếch lên cao: “Đại nhân sao lại ngồi bất động như thế? Ngươi vừa rồi không phải là muốn thế này sao?”

“Ta….”

Long Đằng lần đầu trong đời có cảm giác đối mặt với câu nói của một nữ nhân mà không thể phản bác lại được. Hắn xác thực vừa rồi muốn có được nàng, kỳ thật nữ nhân đối với hắn mà nói bất quá chỉ là nhất thời hứng thú. Mà nàng chỉ là gây nên hứng thú với hắn vốn không hơn.

Giờ phút này hắn đột nhiên có một cảm giác bị nàng nhục nhã. Không thể, rõ ràng hắn mới là đang bỡn cợt nàng mới đúng.

Hắn rốt cục hiểu được, nàng vì sao đột nhiên xé đi xiêm y của chính mình, đó chính là muốn biểu đạt nàng đối với trinh tiết chẳng qua chỉ là một thứ không đáng bận tâm.

Ánh mắt của nàng hiện tại đang phản chiếu lại chính bản thân, viết rõ nàng đối với quyền quý là miệt thị, đối với tiền tài bỡn cợt.

Hắn nhìn mà hiểu ra, cũng hiểu rất rõ ràng, nàng căn bản không để hắn trong mắt. Hắn trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân ham quyền thế tiền tài cùng sắc dục, hắn so với một tên tham quan chẳng có gì khác biệt.

Cảm giác như vậy làm hắn vô cùng khó chịu, dục hỏa đốt người lúc vừa rồi đã bị dội một gáo nước lạnh triệt để từ đầu đến chân, trong nháy mắt đều bị dập tắt.

Long Đằng hắn đường đường là… Nhưng lại bị một tiểu nữ nhân miệt thị, chơi một cú.

“Đại nhân còn chờ gì sao? Dân nữ chỉ hy vọng đại nhân có thể tuân thủ lời hứa, thay dân nữ giải oan.”

Sương Lan Nhi nói xong lời này, hai mắt nàng nhắm lại.

Tai họa cùng khuất phục, đối với nàng mà nói không tính là gì cả, chỉ cần có thể cáo trạng Thụy Vương, thay người nhà vô tội đã chết của nàng lấy lại công đạo, hết thảy đều đáng giá. Huống chi đối với nàng trả giá mấy thứ đó vốn không đáng một đồng, chính mình phá thân nàng còn không để ý.

Sống mà bị lừa gạt oan uổng thì sống có gì vui.

Chết mà thản nhiên thì chết làm sao phải sợ.

Cái chết trước mặt còn không sợ, thì còn tìm được tư vị gì nữa?

Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi, vẫn không nhục nhích.

Lúc này thời gian giống như bị người ta kéo dài ra, càng lúc càng chậm chạp, nàng đợi hồi lâu mà không thấy động tĩnh.

Đột nhiên nàng cảm nhận được ở đầu vai có một mảnh vải vừa nhẹ vừa mỏng phủ lên, như nhất thời thu lấy lên màn đêm lạnh lẽo đang dần dần xâm lấn.

Ấm áp hơn rất nhiều, nàng không khỏi mở hai mắt, nhìn hắn đã đứng ở của đại lao phía xa xa, nghi hoặc nói: “Đại nhân?”

Thanh âm của Long Đằng có chút không tự nhiên, hắn cũng không có quay đầu

lại, thản nhiên nói: “Không cần gọi ta là đại nhân, gọi ta là Long Đằng. Mặc quần áo vào, đi theo ta.”

Long Đằng…. Nàng rốt cục cũng biết tên của hắn….

Sương Lan Nhi ngẩn người, mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên không ép buộc nàng nữa nhưng nàng cũng không có chỗ để đi… Nhìn thấy người trước mặt đã đi ra khỏi đại lao, nàng vội vàng mặc lại xiêm y, bước nhanh đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.