Kim Phi Tích Bỉ

Chương 14: Chương 14: Tuyệt đối là hôn quan (1)




Sáng sớm, bầu trời lộ ra chút ánh sáng đỏ, đêm tối dần dần rút đi.

Tại dinh thự của phủ doãn thành Thượng Dương.

Khi Long Đằng nhanh chóng về đến phủ, Huyền Dạ lập tức tiến lên ghênh đón: “Điện…” Vừa mới mở miệng đã bị ánh mắt của Long Đằng ngăn lại, hắn lập tức sửa lời nói: “Đại nhân, người cuối cùng cũng trở lại. Thuộc hạ rất lo cho người.”

Long Đằng khoát tay “Ta thì có thể có chuyện gì, ngươi không cần cả ngày nhọc tâm.”

Lúc này Huyền Dạ mới chú ý đến bên cạnh có một nữ tử đi theo sau Long Đằng. Xiêm y khuy đã đứt hết, trên người khoác một chiếc áo rộng thùng thình. Tóc dài thả rối tung, chân không đi giày, trên người còn có những vết máu. Cái dạng này, như là đã gặp phải chuyện không hay. Huyền Dạ nhìn, môi không khỏi cử động nhẹ, sửng sốt. Lẽ nào chủ tử hắn phong lưu đến cỡ này rồi?

Vừa đúng lúc đó, tổng quản Phương Thiên đi tới chào đón, thấy Sương Lan Nhi cũng nhìn trộm hai cái.

Long Đằng vung tay lên phân phó: “Phương Thiên, đem vị cô nương này đi tắm rửa, tìm một chỗ trong phủ an bài cho nàng ở.”

Sương Lan Nhi không ngốc, tự nhiên sẽ nhìn ra được người tên Phương Thiên ở trước mặt này chính là đại tổng quản, còn có tên hộ vệ vừa rồi nhất định nghĩ chắc chắn nàng chính là nữ nhân của Long Đằng, ai bảo nàng quần áo hỗn độn, tóc tai bù xù tán loạn. Cũng không thể trách những người khác phát sinh hiểu lầm, suy nghĩ bậy bạ.

Long Đằng xoay người nhìn Sương Lan Nhi, đôi mắt dài yêu mị khẽ nheo lại.

Hắn tháo xuống khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, gian xảo bật ra từng chữ “Nha hoàn”

Sương Lan Nhi hơi sửng sốt, có chút phản ứng không ngờ, nha hoàn? Tại sao không phải là khách nhân?

Long Đằng tháy nàng chần chừ, cười đến sáng lạn “Hay là ngươi muốn làm thị thiếp? Kỳ thật ta chính là rất muốn….”

Câu còn chưa nói hết nàng đã nhíu mày

Long Đằng cười khoát tay, ngôn từ càng trở nên càn rỡ “Nha hoàn thì là nha hoàn nhưng nếu có môt ngày ngươi thay đổi quyết định, giường của ta vẫn luôn chờ đón ngươi.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn. Tên này thật đúng là… Nhiều người đứng ở đây như vậy, hắn thế nhưng lại nói chuyện không một chút ý tứ.

“Vâng, đại nhân” Phương Thiên lập tức đáp lại.

Sương Lan Nhi tự biết nàng không còn chỗ nào có thể đi, tự ăn tự ở dù sao cũng không tốt, đương nhiên nha hoàn còn có thể tận dụng khả năng. Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy không có chỗ nào không ổn, lúc này mới mỉm cười nói: “Vậy làm phiền Phương tổng quản dẫn đường.”

“Được, ngươi đi theo ta. Thế nhưng ta phải nói trước với ngươi, muốn ở phủ này ngươi phải biết việc, làm nhiều nói ít, biết chưa? Những chuyện không nên nghe thì đừng cố nghe, có những chuyện kể cả ngươi nghe được thì cũng không được phép truyền ra ngoài phủ… còn nữa, ngươi đừng nghĩ có tư tưởng không an phận…” Phương tổng quản cứ nói liên miên không ngừng nghỉ.

Sương Lan Nhi nghe mà cứ mơ mơ màng màng, nàng gật đầu lung tung, tầm mắt vẫn nhìn về phía Long Đằng đang dần dần sắp biến mất ở cửa vòm cong cong nơi có ngã rẽ đi hướng khác.

Kỳ thật nàng không hiểu được hắn rốt cục muốn gì, đầu tiên ở trên đường thì nói nàng là kẻ điên, sau đó lại đem nàng nhốt vào đại lao, rồi lại yêu cầu điều kiện, giờ phút này hắn đem nàng vào phủ làm nha hoàn.

Hắn luôn cười bất cần đời có khi lại sâu xa khó hiểu, làm cho người khác không thể nắm bắt được. Hắn tựa như biển rộng, có lúc gió êm sóng lặng, có lúc lại phong ba bão táp, không biết ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì nữa.

Phương Thiên đi được hai bước thấy người phía sau không nói gì hết, xoay lại thì thấy nàng đang chăm chú nhìn bóng dáng tuấn lãng cao lớn của Long Đằng. Hắn thở dài một tiếng, tiến lên kéo nàng đi, nghiêm mặt nói: “Cô nương, mau đi theo ta. Đúng rồi, phải xưng hô với cô nương như thế nào.”

Sương Lan Nhi đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy có chút luống cuống, nàng xấu hổ cười: “ Phương tổng quản, ngài cứ gọi ta là Lan Nhi là được.”

“Được, Lan Nhi. Tạm thời ta an bài cho ngươi làm người hầu hạ bên cạnh đại nhân, giờ chúng ta đi đến cửa sau của phủ. Nửa trước của phủ doãn là công đường, nơi đại nhân xử lý công vụ cũng là chỗ thăng đường thẩm án.

“Vâng” Sương Lan Nhi bước nhanh đuổi kịp.

Phương Thiên đem Sương Lan Nhi tới một cái sân khá tách biệt, vắng vẻ.

Hắn đơn giản giới thiệu: “ Trong này là nơi đại nhân nghỉ ngơi, gọi là Tiêu Nhàn Quán. Phòng của ngươi ở cách vách.”

Tiêu Nhàn Quán, thật đúng là một cái tên lịch sự tao nhã.

Sương Lan Nhi nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi cảm thán.

Lúc này chân trời phía đông xa xa là ánh bình minh màu đỏ nhạt, chiếu vào tầng tầng lớp lớp ngói trên mái hiên, đặc biệt mỹ lệ.

Đình đài lầu các, núi giả hồ vây, thoáng có thể nghe được tiếng nước nhẹ nhàng chảy. Cỏ xanh mềm mại dải dưới chân, tiếng chim hót líu lo buổi sớm, những giọt sương lặng lẽ đọng lại nơi đầu lá, phản chiếu lại ánh sắc bảy màu.

Màu hồng của buổi sớm, bắt đầu một ngày mới.

Giờ phút này tâm tình của Sương Lan Nhi đột nhiên thấy hào hứng hẳn lên.

Có lẽ từ hôm nay cuộc sống của nàng sẽ bước sang một hy vọng mới.

*** ***

Sương Lan Nhi tắm rửa thay quần áo, sau khi làm xong hết thì đã là giờ ngọ.

Đột nhiên sự yên lặng cũng thanh bình ngược lại làm cho nàng nhất thời không thích ứng kịp, nâng tay lên sở trán, thật đúng là kỳ tích, sốt đã lui hẳn, khó trách lại cảm thấy phấn chấn như thế.

Theo phân phó của Phương tổng quản, nàng đầu tiên đi quét tước thư phòng ở Tiêu Nhàn Quán.

Đẩy cửa thư phòng ra, gỗ trầm hương cổ xưa đen màu mực, nàng không khỏi kinh ngạc. Không nhìn ra Long Đằng này cũng là một kẻ học đòi văn vẻ, trên giá để bàn bày đủ các vật dụng văn phòng tứ phẩm với màu sắc hình dạng gì cũng có. Ống đựng bút làm từ gỗ tử đàn có khảm ngọc thạch, đồ rửa bút cũng là ngọc xanh hình hoa hướng dương,… Tất cả đều tao nhã tinh xảo đến cực hạn.

Trên bàn có mấy quyển sách để nằm hỗn độn, còn có một chậu lan điếu nhỏ, lá cành xanh mướt một màu.

Sương Lan Nhi thuận tay sắp xếp lại ngăn nắp, lại tưới chút nước vào chậu lan điếu kia.

Kỳ thật nàng rất thích đọc sách, chỉ tiếc nhà nghèo không thể đến trường, càng không nói đến chuyện mời thầy về dạy riêng. Cũng may phụ thân biết ít chữ, trong nhà có một vài quyển sách xưa cũ đã ố vàng, nàng ít nhiều cũng học được một chút.

Cầm lên một quyển ở trên bàn, nàng nhẹ nhàng mở ra, một cỗ mùi trầm hương bay vào không trung, nhắm mắt lại cảm nhận, thật thấm vào lòng người.

Đang muốn lật xem chợt nghe thấy phía sau thư phòng có tiếng động.

Nàng nhất thời tò mò đi đến , sau bức bình phong bốn phiến bằng gỗ lim khắc ngọc lưu ly, chỉ thấy bức rèm màu sắc rực rỡ che trước mắt, mà bên trong tiếng người càng thêm rõ ràng.

Nghe thanh âm này, không thể nghi ngờ chính là Long Đằng.

“Đúng! Cứ như vậy!”

“Dùng sức, lại dùng sức. Như thế tốt lắm, quá tuyệt vời.”

“Đúng rồi, tiểu bảo bối của ta, chính là như vậy.”

Đây là… Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, rõ ràng thanh thiên bạch nhật, hắn lại ở đây… Sẽ không phải là… Nghĩ đến đây, nàng đỏ mặt, quay người rời đi.

“Đến đây rồi, vì sao không tiến vào?”

Thanh âm nhàn tản từ bên trong truyền đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.