Đệ ngũ chương
Tác giả: Hiểu Xuân
Biên tập viên: Leonemean
Cổ Thiếu Hoa vốn cũng muốn an bài cho bản thân, hắn từng nghĩ thoát khỏi đám người nhà khiến hắn khinh thường, tìm kiếm một mảnh trời đất rộng lớn sống vì chính mình, không phải là giấc mộng xa xỉ gì.
Cho đến lúc cha mẹ phản bội, thực hiện cái giao dịch đáng ghê tởm đem hắn bán cho lũ thế gia công tử làm đồ chơi, hắn tuyệt vọng, cũng lần đầu tinh tường nhận thức: Nguyên lai giấc mộng chính là giấc mộng.
Loại thân phận bị người phỉ nhổ cùng tự hổ thẹn này khiến cho ***g ngực hắn liệt hỏa vô danh hừng hực thiêu đốt, dần dần ý chí chiến đấu – tín nhiệm – quang minh – tình ái đều bị thiêu hủy, hắn thậm chí ngay cả chống cự cũng buông xuống.
Trong kí ức của hắn Phi Hàn đột ngột xuất hiện, hắn bức thiết nghĩ mình đã được thần thánh cứu vớt, nhưng khi con dạo hạ xuống, hai tay nhuốm máu thù nhân, khoái ý qua đi chỉ còn lo sợ nghi hoặc cùng sợ hãi tra tấn. Cuối cùng, hắn vẫn sống…… Vương Huy, Ngô Nhật Vĩnh cùng anh em Trần thị giống như khối u ác tính, cho dù cắt bỏ thì máu vẫn chảy, miệng vết thương khó lành.
Báo thù xong liệu có thể khôi phục Cổ Thiếu Hoa chân chính trước đây? A, nguyên lai là không thể quay về.
Có lẽ ông trời thương hại nên đã phối hợp với trò đùa dai của hắn, mọi người đều nghĩ Trần gia bị nguyền rủa, liên tiếp phát sinh ”Chuyện ngoài ý muốn”: Ngô Nhật Vĩnh ngã trong hầm rượu hiện tại hôn mê bất tỉnh, Vương Huy mất tích, Trần thị huynh đệ không chừng tinh thần cũng bắt đầu hoảng hốt.
Đương gia Trần lão gia là vị trưởng giả nhất ngôn cửu đỉnh, ông tới gần năm mươi tuổi mới có được hai đứa con sinh đôi nên dị thường sủng nịch. Kết quả sủng tử không vinh (chiều con sinh hư), hai người đó thường xuyên gây chuyện, khiến lão già luôn phải muối mặt đứng ra dàn xếp ổn thoả. Lần này lên tiếng buộc Trần Tĩnh – Trần Tiệp xuất ngoại du học, không cần bàn cãi nhiều.
Cả nhà cao thấp đều biết lúc này lão gia muốn làm cho hai đứa con tránh đi ”Viêm họa nguyền rủa”, bởi vì lời đồn mê tín kia đã lan khắp biệt thự, đám người giúp việc không xin tạm nghỉ thì cũng rời đi. Đương gia thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, mượn cơ hội đem con tống xuất biên giới, đồng thời thúc đẩy bọn họ học hành tới nơi tới chốn.
Cứ như cố ý trêu người, mọi chuyện nhằm đúng dịp nhộn nhạo mà xông tới. Lúc chạng vạng cuối ngày, Trần lão gia vô ý ngã từ bậc thang vườn hoa xuống, huyết áp tăng nên lên cơn suy tim. Cổ Thiếu Hoa đi ngang qua vườn hoa trông thấy, xuất phát bản năng cứu người, hắn trước tiên nhanh chóng sơ cứu rồi lớn tiếng kêu quản gia gọi trung tâm Hồi sức. Lần đầu tiên ở Trần gia, Thiếu Hoa kêu cứu, dùng hết khí lực nâng lão gia tử lên xe cứu thương, lệ rơi đầy mặt.
Thiếu Hoa cứ như vậy quỳ rạp xuống tại chỗ, thật lâu không thể đứng lên, hắn biết mình đã sai lầm, quá sai lầm. Lửa báo thù thiêu đốt lý trí, vẻ ngoài lãnh khốc không che giấu nổi tâm trạng chịu dày vò .
Lão gia tử may mắn tránh thoát một kiếp vì được đưa đến viện đúng lúc, hai tuần sau đã bình phục. Người đầu tiên ông muốn gặp chính là người đã cứu ông — Cổ Thiếu Hoa, bằng hữu không rõ lai lịch của hai đứa con.
Trần lão gia nói thẳng, chịu ân tất báo, lúc nghe quản gia kể lại Thiếu Hoa đã cứu ông thế nào, ông đối thiếu niên có phần sinh hảo cảm. Đến khi trực tiếp gặp hắn, ánh mắt ôn nhuận cất dấu quật cường, đầu luôn ngẩng cao cùng gương mặt tuấn dật, thái độ nói chuyện cung kính, không kể lể công trạng mà coi chuyện cứu người là đương nhiên. Trần lão gia từ đáy lòng không ngừng cho hắn thêm nhiều tình cảm.
Thiếu Hoa rời đi sau ngày thứ ba, Trần lão gia gọi tới luật sư tuổi trẻ tài cao Phương Cần Lực: ”Ta nghĩ muốn nhận Cổ Thiếu Hoa làm nghĩa tử, có thể làm được?”
”Ý nguyện của Trần lão gia, không ai dám từ chối.”
”Trần Tĩnh – Trần Tiệp đi nước ngoài tôi luyện vài năm, bên này làm cho Thiếu Hoa theo ta, ta muốn đề bạt người thanh niên này.”
”Lão gia,tư liệu đã tra được, Cổ Thiếu Hoa là bạn cùng trường với hai vị thiếu gia, nhưng bối cảnh gia đình tương đối phức tạp. Phụ thân nguyên là di dân di cư bất hợp pháp sau lại cùng dân bản xứ kết hôn, hiện tại đã tới Tây Á, chỗ ở còn đang điều tra. Huynh trưởng Cổ Thiếu Cường là dân cờ bạc nợ nần tràn lan, luôn do Cổ Thiếu Hoa thay hắn giải quyết. Còn một tiểu đệ đang ở cùng người thân.” Luật sư tháo xuống kính mắt viền vàng để lộ đôi mắt khôn khéo cơ trí, ”Điều có lợi duy nhất là Cổ Thiếu Hoa đã thành niên, thay đổi quyền giám hộ cũng không có vấn đề.”
”Ân, hắn học hành như thế nào?”
”Học giỏi nhiều môn nhưng tính cách khép kín, không thích cùng người khác giao thiệp.”
”Ân, ta nghĩ hẳn là nên cho hắn cơ hội, cậu nói xem có đúng không?”
Phương Cần Lực cười cười: ”Trần lão gia nói phải.”
”Cậu chuẩn bị giấy tờ rồi cùng hắn nói chuyện, ta cũng không nghĩ ép buộc, nếu hắn nguyện ý là tốt nhất.”
”Ngài yên tâm.” Luật sư đứng lên, ”Tôi sẽ mau chóng làm cho hắn có câu trả lời thuyết phục.”
Tình thế chuyển biến đột ngột, Trần Tĩnh – Trần Tiệp ra nước ngoài khiến Cổ Thiếu Hoa thoát khỏi xâm hại, chẳng phải là kết quả mà hắn mong muốn đó sao. Trần thị huynh đệ vừa đi, khế ước liền mất đi hiệu lực, mọi thứ trở lại như trước đây. Hắn có thể về trường học hành, tham gia thi đấu thể thao ở sân Lam Cầu, cuối tuần nghỉ ngơi…… Hắn suy nghĩ làm thế nào biến cuộc sống về quỹ đạo cũ, như thế nào che dấu sạch sẽ vết sẹo xấu xí thối tha, từ nay về sau không cần sống lừa mình dối người.
Nhưng đôi tay này đã tràn ngập tội ác, rốt cuộc tẩy không hết. Đương nhiên, bí mật đó vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, trừ bỏ kẻ đồng mưu kia…… Cậu ta ở đâu? Có thể hay không vì mình mà sám hối? Liệu có còn nhớ bất cứ thứ gì về tiểu nhân vật như mình?
Ba giờ chiều, Cổ Thiếu Hoa lần đầu tiên đi vào thư phòng ở tầng hầm, nơi đó chứa hàng vạn đầu sách. Từ lúc tới đây, hắn chưa từng có chút nhàn hạ thoải mái, khi hắn với tay lấy cuốn ”Anh em người chăn ngựa Karla” (1) chợt có bàn tay lướt qua hắn đỉnh đầu hắn cướp lấy quyển sách. Thiếu Hoa theo bản năng nghiêng mặt tránh, ánh mắt nhanh chóng chạm phải đôi đồng tử trong suốt, trong lòng cả kinh. Thiếu Hoa từ lúc ở Trần gia chưa từng gặp qua người này, quanh cơ thể anh ta đều mang theo ánh mặt trời, khóe miệng ôn nhu toát lên vẻ nam nhân thành thục.
”Đà Tư Thỏa Da Phu Tư Cơ (2) là kẻ tâm cơ khó dò. Có lẽ, hắn cũng hiểu rõ nhân tâm nhất.” Y mỉm cười tự động nói chuyện với Thiếu Hoa, ”Nhân tâm khó lường nghe có vẻ mang nghĩa xấu, xác thực khó có thể dùng khoa học cùng phương pháp vật lý để đo lường, mà văn học lại có thể bù lại những thiếu sót của khoa học.”
”Anh nghiên cứu Nhân tâm học?” Thiếu Hoa biểu tình lạnh nhạt, vô tình.
”Tôi vĩ đại tới mức đó.” Y thán cười, thần thái bằng phẳng, ”Chỉ biết là hiện tại hành động thực mạo muội. Xin chào, tôi là Phương Cần Lực.”
Liền thản nhiên tiếp nhận bàn tay to lớn ấm áp kia: ”Cổ Thiếu Hoa.”
”Hiện tại cậu có thời gian nói chuyện chứ?”
Thiếu Hoa trong lòng mặc dù đã có dự cảm, nhưng chợt nghe Phương Cần Lực hỏi, vẫn là không khỏi vạn phần hoảng hốt. Quá nhiều âm mưu cùng phản bội – quá nhiều thương tổn cùng bắt ép, hắn một thân chống đỡ chỉ dựa vào chút dũng khí để sinh tồn. Mà hiện tại hết thảy chuyện từ trên trời giáng xuống, nhìn bề ngoài có vẻ tốt đẹp nhưng lại là địch nhân phụ thân tặng cho.
Có nên tiến tới hay không? Chỉ cần một bước không suy xét, chuyện cũ bại lộ, ta Cổ Thiếu Hoa cùng gia tộc Trần thị vĩnh viễn bị xoay vần trong một mớ rối rắm. Tuy rằng anh em Trần Tĩnh – Trần Tiệp đã ra đi, nhưng hắn vĩnh viễn không thể vứt bỏ quá khứ…
”Thiếu Hoa, ý cậu thế nào?” Phương luật sư này thật kỳ quái, cư nhiên gọi tên hắn thân thiết như vậy.
”Các người định điều tra tôi? Chẳng phải đã biết thân thế tôi rõ như lòng bàn tay sao.”
”Phải, vì Trần lão gia sẽ không nhận một người hoàn toàn xa lạ trở thành nghĩa tử, hy vọng cậu lượng giải.” Hắn nói thẳng vào đề, ”Đây là trình tự phải làm, cậu không có quyền lựa chọn.”
Kỳ thật, Phương Cần Lực với sự chống đối của thiếu niên này cũng biết nếu người phản kháng cùng đề phòng thì sẽ không dễ dàng trải lòng. Càng không thể phỏng đoán nhân tâm. Nhưng một người trưởng thành đầy cá tính cao ngạo, cứng cỏi và nhẫn nại như y tin rằng cuối cùng cũng có thể bộc lộ điều gì đó từ cậu ta.
”Cho tôi hai ngày suy nghĩ.”
”Đương nhiên. Cậu cứ suy nghĩ cho kĩ.” Y không chút ý tứ đứng dậy cáo từ, ”Thiếu Hoa, rất vui được làm quen với cậu.”
”Tôi cũng vậy.” Bắt tay tạm biệt y, một khắc Thiếu Hoa có cảm giác mất mát.
”Nếu có thể thay đổi nhân sinh, vì cái gì không cho mình một cơ hội?” Trước khi rời đi, y để lại một câu.
A, rốt cuộc là xoay vần Càn Khôn, vẫn là trầm luân vô vọng?
Sau nửa ngày suy nghĩ kĩ càng, Thiếu Hoa chấp nhận điều kiện bởi vì hắn không thể tha thứ cách sống giả dối coi như không có chuyện gì xảy ra, cái gì mà ”Bắt đầu cuộc sống mới”. Hắn đã đánh rơi tôn nghiêm và hạnh phúc thì tại sao phải từ bỏ dã tâm cùng sức mạnh. Hắn muốn mình trở nên mạnh mẽ. Nếu vết thương bị cắt quá sâu, phương pháp tốt nhất là vẩy nước muối lên, thống khổ tột cùng để có thể duy trì tỉnh táo, đem ý chí tu luyện trong nước sôi lửa bỏng. Như thế mới đủ sức sinh tồn mà tính tới ”Bắt đầu cuộc sống mới”.
Sau đó là một Cổ Thiếu Hoa hoàn toàn mới, lãnh khốc ương ngạnh, nhưng chỉ có chính hắn biết, bản thân hắn vẫn đang giãy dụa. Quý tộc mới nổi cho dù toàn thân dát vàng cũng chưa chắc đã là chân chính quý tộc người người ủng hộ. Thiếu Hoa hiểu được, không biết dùng ưu thế của hoàn cảnh là ngu muội mà lợi dụng quá cũng thành kẻ ngốc. Phải biết điều tiết vừa đủ.
Thiếu Hoa luôn ghi nhớ ánh mắt oán độc phẫn hận của Trần Tĩnh – Trần Tiệp trước khi rời đi. Hắn từ trong nội tâm nhạo báng bọn họ, vì người có quyền oán giận là Cổ Thiếu Hoa hắn còn chưa từng kích động như vậy, bọn họ lấy tư cách gì bày ra cái biểu tình ”Dẫn sói vào nhà”? Quá sức buồn cười, so với ”Khế ước 5 năm” càng thêm nực cười.
Đối với Cổ Thiếu Cường, y dù có nằm mơ cũng không dự đoán được kẻ bị mình bán đứng đến Trần gia làm nô lệ, hiện tại từ miệng chúng nhân trở thành ”Trần thiếu gia”. Vì thế Cổ Thiếu cường đem Thiếu Cương đến đập cửa nhà em trai, một phen chọc giận Thiếu Hoa. Tại ngày hẹn với Thiếu Cương, Thiếu Hoa gặp lại người kia~ người dùng tà ác cứu vớt hắn, cũng đem hắn giam giữ trong vòng vạn kiếp bất phục~ thiếu niên xinh đẹp Phi Hàn. Cậu ta có thể đem đến cho Thiếu Hoa một chút bình an?
Sau đó, hai người làm tình như thể chỉ để phát tiết. Thiếu Hoa lên cao trào nhưng không có chút khoái hoạt. Hắn không biết mình bị làm sao, là thân thể yếu ớt này không có năng lực lần nữa thừa nhận cảm giác? Chỉ cần cùng Phi Hàn một chỗ, sẽ lâm vào tuyệt cảnh không thể tiếp tục duy trì xúc cảm đầy tội lỗi này? Hắn làm cho Thiếu Hoa nghĩ về máu và khuất nhục lúc trước…..
Hắn phải thoát khỏi trói buộc, đoạn tuyệt kí ức bi thảm để bắt đầu sống cho bản thân, dùng quyền lực thành toàn chính mình.
”Phi Hàn, chúng ta không nên cùng một chỗ.” Thiếu Hoa nói ra ý nghĩ trong đầu.
”Nhìn thấy tôi anh liền cảm thấy không vui phải không?” Song đồng xinh đẹp co rút lại một chút, bất quá rất nhanh khôi phục hoạt bát, ”Nhưng anh không chán ghét tôi, đúng không?”
”Tôi vốn định cảm ơn cậu, nhưng giờ lại hận cậu, Phi Hàn.” Thiếu Hoa vẻ mặt lạnh lùng, kín đáo phảng phất chút bi thương.
”Lần đầu tiên anh chịu nói thật, thực sự giống như hồi sinh”. Đó là lời cuối cùng Phi Hàn lưu lại cho hắn.
Mỗi đêm, Cổ Thiếu Hoa thả Vương Huy, nam nhân bị giam lỏng đã lâu tinh thần không còn tỉnh táo, chẳng hề có chút uy hiếp. Thiếu Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim băng giá, vì cái gì người với người luôn thương tổn lẫn nhau? Nếu lúc trước bọn họ không đối xử với mình như thế, có phải hay không mình vẫn là một thanh niên ôm ấp thế giới quan trong sáng đầy hứa hẹn? Cái loại giả thiết này thật sự đáng buồn a, trên thế giới không ai thương hắn, giống như hắn không thương người khác. Hắn sớm đã nhận ra điều ấy.
Ngày đó Cổ Thiếu Hoa chuẩn bị gặp em trai, Thiếu Cương hiện tại đã có gia đình, là một gia đình gia giáo, cũng có xe để đi. Nhưng Thiếu Cương vẫn là đứa trẻ, không hề biết những thứ này ca ca cậu dùng cái gì đổi lấy .
Đang muốn tới gara, bên này đã có một chiếc xe màu đen tiến vào, chủ xe hạ cửa kính xuống chào hỏi Thiếu Hoa: ”Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
Thiếu hoa chân không tự chủ được bước qua: ”Phương luật sư.”
”Đang muốn tới tìm ngươi tâm sự.”
”Tìm tôi nói chuyện phiếm?” Thiếu Hoa cười khẽ, ”Thăm dò lòng người?”
”Lên xe nói sau, ok?”
Xe hướng nội thành, chỗ ở của Thiếu Cương đối Phương Cần Lực mà nói cũng không phải bí mật. Thiếu Hoa ủy thác y làm không ít chuyện, là vì tin tưởng luật sư và cũng tin tưởng Phương Cần Lực. Có lẽ ở Trần gia y là một người công bằng, hơn nữa Thiếu Hoa cảm kích y không ép hỏi quá đáng về quan hệ phức tạp giữa hắn với Trần thị huynh đệ. Nhưng Thiếu Hoa biết, Phương Cần Lực không phải hoàn toàn không biết gì.
”Đối với thân phận mới, cảm giác như thế nào?” Phương Cần Lực sang sảng mở miệng.
”Anh hy vọng tôi nói cái gì? Giống như chìm trong mộng đẹp?” Thiếu Hoa nâng cằm.
”Nói chuyện với cậu giống như nói với một luật sư.”
”Ý của anh là, chúng ta cùng một loại người?”
”Không sai.”
Hai người nhìn nhau cười.
”Trần lão gia hy vọng sang năm có thể đưa cậu đi các xí nghiệp của tập đoàn Trần Thị để học cách quản lý, tôi cho rằng cậu sẽ nhanh chóng thích ứng được với những nơi đó.”
”Phương luật sư, tôi mới năm nhất đại học, chuyện này có thể hay không còn quá sớm?”
”Không phải đã nói cứ gọi tôi là A Lực.”
”A lực, anh muốn cổ vũ tôi?”
”Cậu có biết các gia tộc lớn đều có truyền thống cùng quy củ riêng, không thể mạo phạm. Luật sư chúng tôi thường thường cũng sẽ vì chúng mà đau đầu, cậu biết đấy, chuyện gì cũng đều có hai mặt.” Phương Cần Lực đăm chiêu nhìn Thiếu Hoa.
”Tôi sẽ chú ý lời nói hành động của mình, cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
”Thiếu Cương hiện tại ổn chứ?”
”Ổn. Đang tính dẫn nó đi chơi một chút.”
”Hai đứa nhóc to đầu.” Y cười, ”Hôm nay để tôi phục vụ hai cậu.”
Thiếu hoa nhìn ra ngoài cửa xe, một đường xe cộ như nước~ Có bao nhiêu người chịu khổ sở oan ức? Có bao nhiêu người được hưởng thụ hạnh phúc?
= =+
Lời Hiểu Xuân: Cực kỳ tàn ác NP a, ngược thân ngược tâm a, nước mắt nước mũi a…… Lúc ấy, ta liền thề có nghĩa vụ nhất định phải tận lực khôi phục trở lại 2P như cũ, đem đám người sở hữu kia hết thảy diệt trừ. Tiểu Thiếu Hoa đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy mà có một đống ”mẹ kế” ngược đãi, ta nhất định cứu ngươi thoát ly nước sôi lửa bỏng, ban thưởng ngươi một cái nhân sinh mới tinh cùng tân tình nhân hoàn mỹ, Xuân mỗ sẽ nổi giông bão, ha ha ha……
Sở trường ta là Thổ Tinh Nhân, ta không có văn hóa cái gì, ta không thấy rõ ràng, ta không chơi Domino, ta không biết này Đầu Long hội trưởng thành cái dị hình gì……
Mọi người tiếp tục a = =[ hấp cái mũi ]
/ Lời biên tập viên: -.- Vầng, các chị cứ nổi bão đi ạ, độc giả nguyện một lòng nhận không sót thứ gì/
/Ta thực sự không biết sở trường ”Thổ tinh nhân” của chị Xuân là cái đếch gì a, ai biết thì nói giùm~ /
(1) và (2) Thực sự kiếm lòi con mắt cũng không biết tác phẩm cùng nhân vật anh Lực nói đến là ai ;< Hiểu biết văn học của ta có hạn, thỉnh thứ lỗi ta chỉ có thể để nguyên văn anh QT dịch -.-
Hoàn đệ ngũ chương.
0.000000 0.000000