Đệ lục chương
Tác giả: Lam Lâm
Biên tập viên: Leonemean
Thiếu Cương vẫn là một thiếu niên chưa nhổ giò, tính tình trẻ con mười phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hàm chứa đôi mắt nai đen nhánh thiên chân vô tà. Cuộc sống trường kì u ám tựa hồ không lưu lại trên người cậu bất cứ dấu vết gì. Điều này đại khái là nhờ công lao của Thiếu Hoa đi.
Phương Cần Lực nhìn hắn rồi hướng Thiếu Hoa cười cười: ”Cậu là một người anh trai tốt.”
Thiếu Hoa nhợt nhạt cười khổ. Đáng tiếc hắn chẳng có bất cứ người anh trai tốt nào.
Nguyên bản Thiếu Hoa lo lắng em hắn ngại Phương Cần Lực, không biết ba người có thể đi chơi chung được hay không. Nhưng Thiếu Cương lại rất hợp Phương Cần Lực, cùng y quen thân cực nhanh, bám dính lấy y. Cần Lực cùng Thiếu Cương hồ nháo vui đùa ầm ĩ một ngày, thế nhưng nửa giọt mồ hôi không đổ, lúc nào cũng lịch lãm điềm đạm. Thiếu Hoa không khỏi hâm mộ người này nhàn nhã thong dong.
Cuối cùng Thiếu Cương mệt rũ muốn leo lên lưng Phương Cần Lực, y cũng không chối từ liền như vậy cho mao đầu tử hơn 10 tuổi nằm trên lưng đại luật sư.
Thiếu Hoa ủ rũ miễn cưỡng ngồi xuống, từ dưới hướng lên nhìn Cần Lực mặt mày thanh tú, nụ cười nho nhã, hai đồng tử ôn nhuận. Gương mặt nghiêng nghiêng trong trời chiều khiến Thiếu Hoa đột nhiên động tâm.
Sau này, dù là công hay tư thì cơ hội Thiếu Hoa gặp Phương Cần Lực cũng tăng lên, nhờ đó có chút hiểu biết về y. Thiếu Hoa cảm thấy y không có cảm giác bén nhọn mà cương trực trầm ổn, nhu hoà nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Ở bên cạnh y, thật sự là như mộc xuân phong (cây đón gió xuân, ý lúc nào cũng tươi mới – vui vẻ).
Nam nhân như vậy, Thiếu Hoa cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, hắn quen thuộc hoặc là anh em Trần thị nóng nảy, hoặc là loại người thấp kém hèn mọn như Thiếu Cường. Khó trách Thiếu Cương thích hắn, Thiếu Hoa cũng hiểu được phần nào.
Thiếu Hoa chẳng phải khát khao yêu thương lãng mạn gì, cũng không biết xu hướng tình cảm của Phương Cần Lực thế nào, chẳng qua là tựa như cây cối hướng đến mặt trời, người hướng nơi ấm áp mà thôi. Hắn thiếu thốn tình cảm mà Phương Cần Lực nhu hoà như nước, khó trách hắn có chút tơ tưởng nhớ nhung.
Cơ hội đến tựa hồ số phận an bài. Tiệc sinh nhật Thiếu Hoa không rầm rộ khách mời, nhưng Phương Cần Lực vẫn muốn tham gia.
Thiếu Cương bám dính Cần Lực, Thiếu Hoa cùng y gần gũi, mà Phương luật sư lại càng vui vẻ không từ chối vài chén rượu. Uống một hồi, nụ cười đã phảng phất men say.
Chủ nhà tận tình như thế, Phương Cần Lực nỡ lòng nào từ chối Thiếu Hoa. Ma xui quỷ khiến , y đã bị Thiếu Hoa đem về phòng ngủ của hắn.
Nam nhân say rượu, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường. Thiếu Hoa lẳng lặng quan sát y trong chốc lát, liếm liếm môi. Bỏ đi kính mắt, bộ dáng Phương Cần Lực thực thanh tú. Khôn khéo cùng tao nhã ngày thường tản mát, chỉ còn nồng đậm phong độ người trí thức.
Thiếu Hoa nhìn bộ ngực bằng phẳng phập phồng dưới áo sơmi, hai điểm hồng anh nho nhỏ như có như không nổi trên mặt vải sáng bóng. Hắn cắn môi, nhịn không được chậm rãi vươn tay qua.
Phương Cần Lực vẫn không phản ứng, Thiếu Hoa liền cởi bỏ nút áo lộ ra vùng bụng y. Đột nhiên nghe tiếng Phương Cần Lực khẽ cười : ”Cậu a……”
Ngẩng đầu nheo ánh mắt nhìn nam nhân, Thiếu Hoa thản nhiên vuốt ve y: ”Tôi còn tưởng anh đã không thể nói được nữa cơ đấy.”
Hắn kỳ thật vẫn đắn đo sợ Phương Cần lực từ chối, nhưng hiển nhiên đối phương chẳng hề cự tuyệt, hẳn là có không ít kinh nghiệm về phương diện này. Thiếu Hoa tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt tựa như lúc cưng chiều Thiếu Cương nghịch ngợm.
Bình thường Thiếu Hoa vốn có tà niệm với Phương Cần Lực, lúc này nhìn thần sắc tư thái y vô lực phản kháng lại có điểm câu dẫn, hắn không kiềm chế được lửa dục liền cúi đầu hôn trụ y.
Lần đầu tiên Thiếu Hoa chủ động hôn nam nhân, giao triền ôn nhuận quả thực làm cho đầu óc hắn trống rỗng. Tự nhiên cởi bỏ quần áo. Phương Cần Lực không phản đối cũng không đón ý nói hùa (ý là hưởng ứng theo), bất động thanh sắc làm cho thiếu niên hiếu thắng khơi dậy ý muốn chinh phục. Không khí trong phòng dần dần nóng lên.
Cho đến khi Thiếu Hoa đưa một ngón tay vào, Phương Cần Lực mới hít một hơi khí lạnh, bị dọa giật mình. Thiếu Hoa như tên đã lên dây, chỉ muốn tiến vào dùng hết khí lực ép tới chặt chẽ , kiên quyết tách chân y ra.
Phương Cần Lực cười khổ: ”Nhìn không ra cậu là……”
Thiếu Hoa hiểu ý tứ của y, bản thân vốn luôn là kẻ nằm dưới giờ cố tình đem người cao hơn mình một cái đầu đặt dưới thân. Lần đầu tiên xâm nhập đối phương, Thiếu Hoa mê loạn, cảm giác so với bị người khác sáp nhập quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Hắn loạn động không khống chế được, đuổi theo khoái cảm mà rong ruổi trên người y.
Phương Cần Lực gian nan, đau khổ vặn vẹo nét mặt, cố hết sức bắt lấy từng hơi thở. Thiếu Hoa nhìn nam nhân vẻ mặt đau đớn, đột nhiên nảy ra cảm giác yêu thương, nhịn không được lại cúi đầu hôn môi y.
Qua đêm nay, tuy rằng Phương Cần Lực không hề đề cập tới nhưng ở trong mắt Thiếu Hoa, y đã trở nên thực đặc biệt.
Y là người đầu tiên Thiếu Hoa dùng sức mạnh để giữ lấy. Khoái cảm chinh phục làm cho Thiếu Hoa mê đắm. Phương Cần Lực càng tránh thì Thiếu Hoa càng quấn quít lấy y.
Vài lần qua đi, Phương Cần Lực dường như không hề phản đối, hai người liền bắt đầu quan hệ không minh bạch.
Càng về sau, Thiếu Hoa lại càng không dứt ra được. Gặp gỡ anh em Trần thị cường ngạnh mãnh liệt, hắn dùng hết khí lực cứng đối cứng. Đến lúc đụng phải Phương Cần Lực bất động thanh sắc, cảm giác giống như bị lừa tới đầm lầy, một chân sa vào liền không có đường trở lại, chỉ có thể chờ cả người rơi xuống đáy.
May mắn quá trình ngọt ngào khoái trá.
Hắn suy nghĩ mình cuối cùng cũng bắt đầu làm một con người mới. Đoạn thời gian dơ bẩn kia quá ngắn ngủi, so với cuộc sống lâu dài sau này thì căn bản chẳng là cái gì.
Trước đây bị người giẫm lên – bị người thượng, hiện tại cười to thượng người khác.
Phương Cần Lực khôn khéo lại có năng lực, tư thái bí hiểm, kết quả biến thành người nằm dưới thân hắn rên rỉ. Thiếu Hoa cảm thấy cuồn cuộn một cỗ khoái cảm cao cao tại thượng đầy ác ý .
Hắn mê luyến đối phương, không biết có nên tính là yêu đương gì không~ nhưng chính là luyến tiếc khó buông, dần dần còn muốn bám víu cùng ỷ lại y hơn cả Thiếu Cương.
Phương Cần Lực ở lại qua đêm, hoan ái qua đi sức cùng lực kiệt ôm Thiếu Hoa ngủ khiến hắn cực kỳ thoả mãn.
Rõ ràng giấc ngủ an ổn, trầm lắng thế nhưng kỳ quái là Thiếu Hoa vẫn mơ thấy gương mặt tái nhợt vặn vẹo của Ngô Nhật Vĩnh, khoé miệng nhếch cười tiến gần tới chỗ hắn.
Thiếu Hoa sợ tới mức thảm thiết kêu cứu mạng, lại nói không ra tiếng, trốn thế nào cũng không thoát. Khuôn mặt đáng sợ kia dần dần lột da lóc thịt biến thành đầu lâu khô, răng nanh trắng nhởn dứ dứ trước mặt hắn, mùi thối rữa phảng phất đầy khoang mũi.
Thiếu Hoa hồn phi phách tán, kêu thảm thiết rồi choàng tỉnh, trước mắt chỉ là một vùng ánh sáng trắng loá.
”Gặp ác mộng?”
Ảo giác giam giữ một hồi mãi chưa thoát ra được, Thiếu Hoa run rẩy mãi mới bình tâm trở lại, có chút khó chịu hít sâu: ”Bị bóng đè.”
Ngón tay ấm áp của Phương Cần Lực gạt mớ tóc rối loạn trên trán hắn, nhẹ nhàng xoa: ”Mơ thấy trước kia?”
Thiếu hoa chấn động, cảnh giác quay lại nhìn hắn.
”Cậu nói mớ.”
Thiếu Hoa nhìn y đầy thăm dò, tin tưởng trên mặt y không có gì khác thường mới cẩn thận ướm lời: ”Tôi đã nói gì vậy?”
Phương Cần Lực cười cười: ”Cậu trước kia không dễ dàng, gánh nặng trên lưng quá lớn. Chẳng thể một sớm một chiều vứt bỏ.”
Khẩu khí ái muội làm Thiếu hoa lạnh sống lưng, kinh hoảng nuốt xuống yết hầu một trận xúc động. Rồi sau đó lại vì hiểu ý mà lắp bắp kinh hãi. Phương Cần Lực thấy hắn không đáp, liền áp lên mu tay hắn an ủi: ”Tôi sẽ giúp cậu.”
Trên người Thiếu Hoa hết nóng lại lạnh, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo. Trong lòng tuy rằng sợ hãi cùng nghi hoặc, nhưng cảm giác lòng bàn tay Phương Cần Lực truyền đến độ ấm cũng làm hắn dần dần bình tĩnh lại.
Phương Cần Lực quả thực che chở cho hắn, giúp đỡ hắn không ít, còn ở trên giường sẵn sàng để hắn thượng.
Như vậy cũng gọi là ”Yêu” phải không?
Cho dù trong mộng nói lộ ra chuyện gì, Phương Cần Lực vẫn muốn đem đau đớn khổ sở của Thiếu Hoa vứt bỏ khỏi tâm trí hắn. Quan hệ hiện tại của hai người là cùng hội cùng thuyền~ nên nói là cùng hội cùng giường đi.
Chẳng điều gì có thể uy hiếp được họ…
Mồ hôi túa ra cùng thân dưới hưng phấn no đủ, tuổi trẻ khí thịnh đem người kia áp xuống. Phương Cần Lực cười nói ”Hồ nháo”, cũng không thật sự kháng cự, thiếu niên diễm lệ sáp nhập giữa hai chân nam nhân, hung hăng đẩy vật cứng vào bên trong y.
Kỹ xảo làm tình càng ngày càng thuần thục, Phương Cần Lực dần dần cũng có biểu tình hưởng thụ. Mỗi lần tiếp cận cao trào Thiếu Hoa đều cảm thấy bọn họ sắp hợp làm một , hận không thể cùng với y hoà tan.
Nghe thanh âm không tán thưởng của Cần Lực, Thiếu Hoa càng thêm ra sức đem y làm đến thở dốc liên tục, hai người quấn quýt giao triền mãi không thôi.
Đối với người này, Thiếu Hoa thực có cảm tình. Sát ý lúc trước chẳng qua chỉ còn là ảo giác mà thôi…
Thời điểm Phi Hàn tái xuất hiện, Thiếu Hoa cảm giác chuyện này thực phức tạp. Phi hàn cũng là người đặc biệt với hắn, nhưng cùng Phương Cần Lực hoàn toàn bất đồng.
Ở bên cạnh Cần Lực làm hắn hướng tới tương lai. Mọi thứ hết thảy đều tốt đẹp, dần dần đi vào quỹ đạo: Cuộc sống giàu sang, yên ổn, có người yêu thương hắn. Tràn ngập ánh mặt trời.
Còn Phi Hàn chỉ khiến hắn nhớ tới mảnh kí ức mà hắn cực lực muốn xoá bỏ kia.
Mặc dù như vậy là vong ân phụ nghĩa……
Bất quá thật sự là ân tình sao?
”Anh có vẻ lạnh nhạt hơn lần trước nhỉ~ ” Nam hài xinh đẹp cười cười. Thiếu Hoa khẽ nhíu mày. ”Cậu cảm thấy tôi tìm cậu là vì cái gì?” Phi Hàn nghiêng đầu không đáp khiến Thiếu Hoa phật ý, đó không phải đáp án hắn muốn nghe, vẫn một mực chờ cậu lên tiếng.
”Đương nhiên không phải tới gặp anh để ôn chuyện.” Phi Hàn vẫn như trước mỉm cười, nhãn tình sáng quắc tựa nanh vuốt động vật ăn thịt đầy sắc bén thông minh, ”Là vì giúp anh…… Anh không biết mỗi lần tôi xuất hiện đều là đến cứu anh sao?”
Đến tột cùng chỉ là cứu vớt thôi, hay còn ý gì khác?
”Anh yêu Phương Cần Lực?”
Thiếu hoa nhướng mày, thần sắc không đổi.
”Anh thật đúng là……” Phi Hàn cười ha ha, thiên chân khả ái nâng cằm, ”Hắn ta cũng có ý với anh.”
Thiếu Hoa lạnh lùng: ”Cậu đến gặp tôi để nói mấy thứ nhạt nhẽo này?”
Phi Hàn không tức giận, tiếp tục cười: ”Anh cũng biết hắn là kẻ chân tình.” Thấy Thiếu Hoa mất kiên nhẫn đứng lên, cậu lại bồi thêm một câu: ”Bất quá không cần lo lắng, chỉ cần tôi muốn là có kẻ phải chết.”
Thiếu Hoa lắp bắp kinh hãi, đột nhiên giương mắt nhìn Phi Hàn. Cậu cười thương hại: ”Anh không nhớ sao? Người kia chết cũng có công lao của anh…” Thiếu Hoa đứng không vững, có cảm giác vựng huyễn cùng nôn mửa. Đầu lâu khô trắng trong giấc mơ chợt hiện hữu trước mắt…
Thiếu Hoa run rẩy trở về nhà, đẩy cửa rồi sau đó khép chặt lại. Như Phi Hàn đã ám chỉ, cậu đi lại như không có việc gì, thần thái tự nhiên tìm kiếm vụn vặt này nọ, quả nhiên từ một nơi bí ẩn nghe được tiếng lầm rầm cùng bước chân người rất khẽ.
Thiếu Hoa hút một ngụm khí lạnh, cảm giác cháy bùng ở trên lưng nhanh chóng lan tràn.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình dễ dàng nảy ra sát khí, chẳng qua, chẳng qua người bạn duy nhất của hắn~ Phi Hàn sát khí của cậu ta từ lúc nào vô thanh vô tức ảnh hưởng đến hắn một chút mà thôi.
Phi Hàn chỉ thị ngắn gọn chuẩn xác, hơn nữa không hề chần chờ. Thiếu Hoa đờ đẫn gọi điện thoại cho Phương Cần Lực, hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt. Sau đó cũng chỉ cần ngồi một chỗ giống như trước kia, Phi Hàn sẽ thay hắn an bài cũng như hoàn thành hết thảy.
Phi Hàn dùng điện thoại công cộng gọi vào máy Phương Cần Lực giả một cuộc trò chuyện, động tác lưu loát sạch sẽ không để lại dấu vết, căn bản chẳng có gì phải lo lắng.
Thiếu Hoa lẳng lặng ngồi, trên trán mồ hôi ngày một dày, tay run đến lợi hại. Phương Cần Lực sẽ chết, giống như Ngô Nhật Vĩnh …
Đại nam nhân như vậy sẽ biến mất tựa hạt bụi, chẳng còn chút gì. Không thể lần nữa nhìn y cười, không thể nửa thật nửa giả nói với y đầy tình cảm, không thể phát cáu với y, không thể lần nữa làm cho y ôm chặt lấy mình……
Trên thế giới này sẽ chẳng còn người ấm áp làm cho hắn luyến tiếc, không thể buông tay…
Thiếu Hoa run run đứng lên, phá cửa chạy vội ra ngoài. Hắn hối hận. Tại sao lại phải đem y đối mặt nguy hiểm như thế. Đây là chuyện sinh tử…
Bãi đỗ xe im ắng, xa xa Thiếu Hoa thấy Phương Cần Lực xuống xe, nhìn quanh quất xung quanh.
Còn kịp.
”Cần Lực!”
Vừa kêu một tiếng nam nhân liền quay đầu, nhìn Thiếu Hoa từ trong xe bước ra, y tươi cười.
”Cần Lực!!”
Ngoài tiếng kêu của mình, lần này hắn còn nghe thấy một tiếng động cực kỳ nhỏ, giống như có cái đó bị xuyên phá. Phương Cần Lực biểu tình cứng lại, không rõ là muốn cười hay muốn nói chuyện, khoé miệng khẽ giương lên.
Thiếu Hoa đỉnh đầu đau nhói. Huyết bắn thành tia, da nóng rát đến phát đau, Phương Cần Lực ngã xuống~ Thiếu Hoa thân thủ mờ mịt tiếp được, nghiêng ngả lảo đảo ôm lấy y.
Phương Cần Lực trong mắt tràn đầy kinh ngạc, biểu tình khó tin cùng vẻ mặt đau đớn làm lòng Thiếu Hoa trở nên trống rỗng. Hắn nghe thấy cổ họng y nấc nghẹn hai tiếng, rồi lặng yên ánh mắt mở to nhìn hắn đầy ngạc nhiên và đau đớn.
Kết thúc.
Cuộc sống mới – con người mới của hắn, người đầu tiên hắn sở hữu và cũng là lần đầu động tâm.
Tất cả đều tiêu thất.
Cuối cùng hắn không bao giờ có thể gặp được người như Phương Cần Lực nữa.
Thiếu Hoa đứng ngốc, ôm chặt trong lòng nam nhân đã tĩnh lặng, có cảm giác y cứng lạnh dần. Tư thế khốn khổ, hèn mọn như con thú bị thương…
Hoàn đệ lục chương.
0.000000 0.000000