“Ngươi lại tới đây, thật đúng là bất ngờ.” Kim Hàn khẽ cong môi, “Nhưng lại dùng thân phận thiếu trang chủ Vô Ưu sơn trang, thế giới biến hóa nhanh thật a.”
Kim Hàn không lạnh không nóng trào phúng nhắm thẳng vào Sa Ngữ, chỉ thấy hắn mỉm cười tiếp lời: “Đúng vậy, biến hóa thật nhanh…”
“Sao, sự tình có biến?” Kim Hàn lạnh nhạt hỏi, “Bằng không hôm nay ngươi làm sao có thân phận này.”
“Đâu chỉ là biến, còn là biến đổi rất lớn,” Sa Ngữ nói bâng quơ, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu nguy hiểm, “Anh trai ta căn bản không chết, cha ta cùng nữ nhân kia cùng nhau gạt ta, giúp hắn lừa ta, ta cư nhiên cứ thế tràn đầy áy náy mà bỏ nhà đi ba năm. A, ngươi nói xem, ta có phải thật ngu ngốc?”
Kim Hàn không lên tiếng, hắn cũng biết sơ sơ chuyện của Sa Ngữ, chỉ là hai huynh đệ vì một nữ nhân mà xung đột thôi, không nhỡ đằng sau lại phức tạp như vậy. Hắn biết, khi Sa Ngữ bước qua cánh của Xuân Phong Môn, trong lòng còn mang một vết sẹo, hiện tại xem ra, vết sẹo kia đã không còn, mà bị một vết thương lớn hơn rất nhiều thay thế.
Nếu không biết chân tướng, có thể nào sẽ hạnh phúc hơn không, Kim Hàn không biết. Hắn cũng không thể lựa chọn thay Sa Ngữ.
“Khi ngươi rời khỏi Xuân Phong Môn, cũng đã mơ hồ biết chuyện này, phải không?” Cuối cùng, Kim Hàn mở miệng.
“Lúc ấy chỉ là hoài nghi. Bởi vì cho dù lão gia hỏa kia bệnh tình nguy kịch, bằng tính cách của hắn không có khả năng tới tìm ta. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là lương tâm bất an, cảm thấy có lỗi với ta đi.” Khẩu khí Sa Ngữ tràn đầy khinh thường. Nếu không phải là người hiểu rõ sự tình, căn bản không nghĩ tới “Lão gia hỏa” trong lời hắn nói lại chỉ cha hắn, cũng chính là Vô Ưu sơn tranh lão trang chủ – Tùy Cánh Thanh.
“Bất quá có lẽ không phải thế, nói không chừng hắn sợ xuống địa ngục bị bạt lưỡi nên mới nói thật.” Sa Ngữ cười lạnh, giọng nói không mang theo nửa phần tình cảm.
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Kim Hàn liếc nhìn Sa Ngữ, “Cũng vì [bí sát phương]?”
“Đương nhiên, nếu có nó, việc chấn hưng Vô Ưu sơn trang sẽ dễ như trở bàn tay.” Sa Ngữ thẳng thắn trả lời.
“Chỉ sợ không dễ như vậy đi.” Kim Hàn thản nhiên nói. Chỉ khi có thế lực lớn mới dễ dàng làm việc, như là giết người, hoặc là báo thù.
“Ngươi đều đã rõ, cần gì ta nhiều lời.” Sa Ngữ cười lạnh, nói tiếp: “Nhưng thật ra, Xuân Phong Môn bị tiêu diệt lâu như vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì, thật không giống tác phong của ngươi a.”
“Nói vậy là sao?” Kim Hàn nhướn mày.
“Ta nghĩ ít nhất sẽ thấy tứ đại môn phái từ từ bị diệt đâu.” Sa Ngữ thản nhiên.
“Ngươi đề cao ta rồi,” Kim Hàn cười, “Ta có khả năng ấy, Xuân Phong Môn đã không rơi vào kết cục này.”
“Minh đao minh thương tất nhiên ngươi không làm được, nhưng nói đến ám khí chỉ sợ không có bao nhiêu người là đối thủ của ngươi.” Sa Ngữ cười, “Cái gọi là minh thương dễ tránh, ở với ngươi lâu như vậy, dù sao ta cũng có chút ít hiểu biết, sở dĩ vẫn chưa động thủ, chỉ sợ là công của tiểu tử kia đi.”
Kim Hàn không nói gì, bởi vì Sa Ngữ không sai. Mỗi khi hắn nổi lên sát ý, liền nghĩ tới Tiền Tiểu Phi, sau đó trong lòng luôn có một thanh âm xuất hiện: Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn…
Nhưng mọi chuyện đã tới cực hạn rồi. Cỗ sát ý kia đã xâm nhập khắp tứ chi bách hải, đến từng tế bào, từng lỗ chân lông hắn kêu gào: Thả ta ra!
Hắn sắp chịu không nổi.
Sa Ngữ tựa hồ nhìn ra cái gì, chỉ thấy hắn quay đầu nhìn Kim Hàn, nhíu nhíu mày, ánh mắt dị thường quỷ dị: “Ngươi chẳng lẽ không muốn khiến bọn họ nếm thử nỗi thống khổ ngươi phải chịu, nhìn họn họ kêu gào thảm tiết, khóc lóc trước mặt sao?”
Kim Hàn không trả lời ngay, nhìn Sa Ngữ thật lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu: “Nếu Tiền Tiểu Phi nhìn thấy gương mặt của ngươi bây giờ, chắc chắn sẽ khóc mất.”
Sa Ngữ nghe vậy nhắm mắt, thu liễm cảm xúc, không nói lời nào.
Đầu đông, gió không quá lạnh, nhưng đâm vào xương cốt người ta. Ánh trăng vốn nhu hòa, giờ phút này cũng trở nên trắng xóa thê lương.
“Ngươi cố ý…” Kim Hàn thản nhiên mở miệng, ngữ khí chắc chắn.
“Túng Vân Phái vừa mới rời đi, hẳn là có thể đuổi kịp…” Sa Ngữ nhìn xa xa, giống như nói với không khí.
Khi hắn quay lại, người bên cạnh đã biến mất.
Có lẽ Kim Hàn nói đúng, hắn cố ý. Chính vì mình bất hạnh, nên không muốn người khác hạnh phúc, nhất định cũng muốn kéo người ta xuống mới bằng lòng bỏ qua.
Chính là không biết lần này, người bất hạnh là ai. Túng Vân Phái? Kim Hàn? Hay là Tiền Tiểu Phi…
Khổng Tiêu rời đi, trời đã khuya. Tiền Tiểu Phi lại không thấy Kim Hàn trở về, chính là lúc tiễn Khổng Tiêu xuất môn, không ngờ gặp Sa Ngữ ở hành lang.
Dự cảm không tốt nháy mắt bao trùm.
Hắn bước nhanh về phía Sa Ngữ, cũng không chào hỏi gì liền mở miệng hỏi: “Có gặp Kim Hàn không?”
Sa Ngữ cũng không để ý đến việc hắn lỗ mãng, chỉ khẽ nhìn lên, nói: “Hai canh giờ trước có gặp.”
“Sau đó thì sao?” Tiền Tiểu Phi lập tức hỏi.
“Sau đó? Sau đó không thấy tăm hơi.” Sa Ngữ thoái mái nói như chuyện không liên quan tới mình, “Có thể là đi giải quyết ân oán đi.”
Tiền Tiểu Phi nắm chặt tay, mặt không cảm xúc, nhưng ngữ khí cũng tiết lộ cảm giác của hắn lúc này: “Ngươi làm?”
“Có ý gì?” Sa Ngữ mỉm cười giả ngu.
Móng tay đã đâm vào da thịt, nhưng đau đớn cũng không bằng một phần vạn phẫn nộ.
“Ngươi giật dây hắn?”
Nam nhân không trả lời.
“Ta nói đúng rồi, phải không?” Thấy Sa Ngữ cam chịu, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc bùng nổ, “Ngươi vì cái gì phải làm vậy? Ta không biết sau khi ngươi rời khỏi Xuân Phong Môn gặp phải cái gì, nhưng chuyện đó không can hệ gì tới Kim Hàn! Ngươi dựa vào cái gì kéo hắn xuống nước, dựa vào cái gì không tha cho hắn!”
“Hư -” Sa Ngữ đặt ngón trỏ lên môi, sắc mặt bất biến, “Ba chữ Xuân Phong Môn không được kêu lớn tiếng như vậy, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết…”
“TMD Xuân Phong Môn!” Tiền Tiểu Phi đã bắt đầu mất kiềm chế.
Ánh mắt Sa Ngữ trở nên u ám, chứng tỏ hắn cũng đang sinh khí. Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn Tiền Tiểu Phi, nói: “Đừng đổ hết lên đầu ta, ta không có bản lĩnh lớn thế. Có thể điều khiển Kim Hàn chỉ có mình hắn. Lựa chọn tha thứ hay báo thù, cũng chỉ có chính hắn định đoạt. Ta bất quá chỉ làm cái gương, phản chiếu nội tâm của hắn thôi.”
“Ngươi nói bậy, hắn rõ ràng đã quyết định bỏ qua…”
Lời phản bác của Tiền Tiểu Phi tan biến trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ một trận gió liền bay mất.
“Đúng vậy sao, hắn thật sự quyết định bỏ qua sao?” Sa Ngữ cười lạnh, ngôn ngữ tàn khốc không cho người ta có cơ hội trốn thoát, “Theo ta thấy, hắn chỉ tạm thời đè nén cừu hận xuống thôi. Áp lực, hiểu không? Cũng giống như dùng đê ngăn sông, cuối cùng chỉ làm cho nước càng nhiều, rồi hết thảy sụp đổ. Kim Hàn là như thế, nếu hắn không đi, kẻ sụp đổ sẽ là chính hắn.”
“Sẽ không…” Tiền Tiểu Phi lắc đầu, không dám tin, “Đến giờ hắn rõ ràng lúc nào cũng…”
Tới đây, rõ ràng không nói tiếp được.
Sa Ngữ không chút mềm lòng nhìn Tiền Tiểu Phi đã lâm vào hỗn loạn: “Ngươi đang gạt ta hay đang gạt chính mình? Ở khánh công yến, hắn đã khác thường, ngay cả ta cách đó cả mấy thước cũng nhìn ra, chẳng lẽ ngươi lại không thấy? Hay là… Ngươi rõ ràng có dự cảm, nhưng lại không thừa nhận, cố gắng lừa mình dối người?”
Tiền Tiểu Phi thống khổ lắc đầu, miệng nói không thành câu. Sa Ngữ đúng một nửa, hắn quả thật có dự cảm, nhưng hắn không lừa mình dối người không thừa nhận, hắn thậm chí gần như đã hỏi rõ Kim Hàn, nếu như Khổng Tiêu không đột nhiên xuất hiện.
Hắn nghĩ Kim Hàn cũng biết. Chỉ có chín chữ ngắn ngủi, nhưng bắn biết Kim Hàn hiểu được.
A, Tiền Tiểu Phi cười khổ, xem ra mình tự đánh giá cao rồi.
Biểu tình thê thảm của Tiền Tiểu Phi làm cho Sa Ngữ nhíu mày, hắn cảm thấy có một số việc, hẳn là nên cho nam hài đơn thuần thiện lương trước mắt hiểu, vì Kim Hàn, cũng vì chính Tiền Tiểu Phi.
“Ngươi phải biết, Kim Hàn và ngươi không phải người trong cùng một thế giới. Ngươi không thể dùng tiêu chuẩn đạo đức của ngươi áp đặt lên người hắn, như vậy không công bằng. Có lẽ ở thế giới của ngươi, lừa gạt là một tội lỗi, nhưng ở nơi của hắn, ngay cả giết người cũng chỉ là một thủ đoạn sinh tồn bình thường.”
“Ta không hiểu.” Tiền Tiểu Phi thống khổ thấp giọng, “Mọi người rõ ràng đều ở cùng một thế giới…”
Sa Ngữ cười khổ: “Có lẽ là cảnh ngộ khác nhau đi.”
Nhìn Tiền Tiểu Phi, Sa Ngữ có chút đăm chiêu.
Người này rõ ràng không còn nhỏ, nhưng tâm lại chưa từng bị vấy bẩn, có thể nói là hắn may mắn. Có lẽ Kim Hàn bị trái tim trong suốt như nước này hấp dẫn, nên mới mang theo hắn bên người. Bằng không, với năng lực của Kim Hàn, có thể vứt bỏ Tiền Tiểu Phi dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không làm vậy.
Việc này có chút bất khả tư nghị, bởi hành động của Kim Hàn, không nghi ngờ là đang tự hành hạ bản thân. Mang theo Tiền Tiểu Phi, nghĩa là hắn lúc nào cũng phải khống chế sát ý trong lòng, cũng là tự làm khó bản thân mình. Đương nhiên, đó là nếu Kim Hàn trong lòng có Tiền Tiểu Phi. Bất quá lúc nãy nhìn Kim Hàn gần như phát điên, xem ra không chỉ trong lòng có Tiền Tiểu Phi, mà còn để ý tới hắn rất nhiều.
Gió lạnh thổi qua, tóc khẽ bay theo gió, giữa yên lạnh thinh không, tiếng nói của Sa Ngữ lại vang lên.
“Bây giờ trước mắt ngươi có hai con đường, một là rời khỏi Kim Hàn, như vậy ngươi tự nhiên không cần vi phạm tiêu chuẩn đạo đức của mình; Hai là tiếp tục ở lại bên hắn, nghĩa là chấp nhận tất thảy mọi thứ của hắn, kể cả huyết tinh cùng giết chóc.”
“Không,” Tiền Tiểu Phi bất chấp kiên trì, “Có nhiều cách báo thù không phải giết người, không thể nào dừng giết chóc lại sao?”
“Ngươi bây giờ đang nói chuyện như một cao tăng khuyên người ta hạ đao thành phật,” Sa Ngữ hết lời, giọng nói lộ ra vẻ khó chịu. Hắn chậm rãi lắc đầu: “Muốn một người thay đổi một thứ đã ăn nhập vào xương cốt hắn, trừ phi kẻ đó để ý tới ngươi đến mức bỏ qua chính mình. Nếu không, rất khó.”
“Bỏ qua chính mình?” Tiền Tiểu Phi lặp lại lời Sa Ngữ, bi ai lắc đầu, “Không thể nào…”
“Đã nói đến nước này, đi hay ở chính ngươi quyết định đi.” Lưu lại mấy lời này, Sa Ngữ xoay người bước đi.
Đêm nay, hắn làm quá nhiều, cũng nói quá nhiều, còn lại, để cho bọn họ tự mình đối mặt đi.
Chính là trăm ngàn lần… Đừng thương tổn lẫn nhau.
Đêm ngày chín tháng mười, Túng Vân Phái rời khỏi Cổ Vận sơn trang, trên đường bị tập kích, chưởng môn Phạm Kiều cùng hai mươi đệ tử đều bỏ mạng. Đến đây, một trong tứ đại môn phái – Túng Vân, sụp đổ.