Mùng mười tháng mười, đêm, gió mưa dữ dội.
Tiền Tiểu Phi đứng giữa hành lang, mưa từng đợt từng đợt hắt vào vạt áo, để lại nhiều điểm nước. Dòng nước theo mái nhà trút xuống, rơi rơi rơi rơi, che mờ tầm mắt.
Hắn cuối cùng không đi.
Cũng không phải là ở lại, ngược lại, quần áo đồ dùng cũng dọn cả rồi, chỉ cần muốn là có thể rời đi. Nhưng hắn vẫn đợi, đợi Kim Hàn trở về. Đợi hắn chính miệng nói ra.
Gió càng ngày càng mạnh, vạt áo đã ướt một mảng lớn.
Phía sau bỗng nhiên cảm thấy ấm áo, tựa như có người đang hít thở. Tiền Tiểu Phi biết nam nhân đã trở về.
Xoay người, quả nhiên, chỉ cách nhau gang tấc.
Kim Hàn toàn thân ướt đẫm, nước không ngừng theo tóc nhỏ xuống. Trên người hắn không có thương tích, nhưng vẻ mặt lại tiều tụy dọa người.
“Vì sao?”
Tiền Tiểu Phi đợi cả buổi tối, chỉ để hỏi một câu này.
“Ta đã nói ta muốn báo thù.” Kim Hàn mặt không đổi sắc, thanh âm lãnh liệt dọa người.
“Nhưng ngươi cũng đáp ứng ta không báo thù như vậy!” Tiền Tiểu Phi bất giác cao giọng.
Kim Hàn bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: “Khi đó ta không trả lời, là ngươi tự cho rằng ta đồng ý thôi.”
Ra là vậy sao? Nguyên lai là mình hiểu lầm thôi. A, Tiền Tiểu Phi tự cười nhạo chính mình, tự cho là có thể hóa giải hết thảy mọi việc, nguyên lai bất quá là tự mình đa tình thôi.
Lời hứa vốn không tồn tại, làm sao có thể trói buộc người ta, vậy tại sao hắn bây giờ lại có cảm giác bị phản bội, cái cảm giác này cứ không ngừng đem tim hắn ra cắt nát, đau quá.
Kim Hàn nhìn Tiền Tiểu Phi từ phẫn nộ trở thành đau thương, cuối cùng quay về bình tĩnh. Hắn cảm thấy tim mình cũng theo đó mà chết đi. Hắn không biết mình làm sai cái gì, nhưng vừa rồi lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu thời gian quay lại, hắn có tiếp tục chọn như vậy không? Kim Hàn không biết. Nếu hắn biết việc mình làm sẽ khiến cho Tiền Tiểu Phi lộ ra vẻ mặt như vậy, có lẽ thống khổ bao nhiêu hắn cũng chịu đựng.
Hắn thấy Tiền Tiểu Phi chậm rãi bước ra, đứng dưới cơn mưa rền gió dữ. Mưa không ngừng táp vào mặt, vào người y, làm quần áo Tiền Tiểu Phi ướt đẫm, y lại như không hề phát hiện ra.
Đờ đẫn chậm rãi bước về phòng, lại rất nhanh trở ra, Kim Hàn phát hiện trên vai Tiền Tiểu Phi thêm một gói đồ.
Lý trí nháy mắt tan biến. Kim Hàn như phát điên, xông lên đoạt bọc đồ của Tiền Tiểu Phi, dùng sức xé rách, đồ đạc bên trong rơi khắp trên nền bùn đất. Kim Hàn vẫn không bỏ qua, nổi điên xé miếng vải trong tay thành từng mảnh nhỏ, dưới chân điên cuồng đạp nát mấy thứ đồ sớm đã không còn rõ hình dạng.
Tiền Tiểu Phi lặng lẽ nhìn Kim Hàn điên cuồng, không động, cũng không nói, hoàn toàn thờ ơ. Bất quả chỉ là mấy thứ quần áo, hắn cảm thấy Kim Hàn bây giờ thật ngây thơ đến buồn cười.
Xoay người, không hề nhìn Kim Hàn, Tiền Tiểu Phi quyết định cứ như vậy rời đi.
Nhưng đi chưa đến nửa bước, thân thể đã bị kéo mạnh trở về. Bị kéo bất ngờ, Tiền Tiểu Phi không kịp tránh, lảo đảo lùi lại.
Kim Hàn nắm chặt bả vài Tiền Tiểu Phi, lớn tiếng nói: “Ngươi cư như vậy đi sao? Lại vì mấy thứ đạo đức chó má mạc danh kỳ diệu ấy!”
Tiền Tiểu Phi không thể thoát khỏi tay Kim Hàn, chỉ có thể lắc đầu bất lực: “Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, đó là mạng người a, ngươi tại sao có thể…”
“Ta tại sao không thể!” Kim Hàn lớn tiếng ngắt lời, “Người chết trong tay bọn họ vô số kể, ta bất quá là khiến cho nợ máu trả bằng máu thôi!”
“Như vậy không đúng!” Tiền Tiểu Phi không chịu nổi, khàn giọng kêu to, “Không ai có quyền quyết định sinh tử của người khác!”
“Sai! Trên đời này có người có quyền như vậy! Nếu ngươi không giết người, người khác sẽ giết ngươi!”
“Không phải như thế!” Tiền Tiểu Phi lắc mạnh đầu, nước mưa cũng theo tóc mà văng ra.
“Chính là như vậy!” Kim Hàn dùng sức lay hai vai Tiền Tiểu Phi, ánh mắt lóe sáng làm người khác sợ hãi.
“Không phải! Không phải! Không phải!: Tiền Tiểu Phi liên tục nói ba lần không phải, giãy mạnh thoát khỏi tay Kim Hàn, lui về phía sau, “Ta thừa nhận quá khứ của chúng ta không giống nhau, nhưng lấy bạo chế bạo vĩnh viễn chỉ là tuần toàn ác tính! Sa Ngữ muốn ta nhận tất cả mọi thứ của ngươi, nhưng ta làm không được! Huyết tinh trên người ngươi, giết chóc trên người ngươi, ta vĩnh viễn không thể nhận!”
Giữa cuồng phong, hai thân ảnh đơn bạc lay động; Trong bạo vũ, hai linh hồn đầy vết thương cắn xé lẫn nhau. Không ai có thể cứu vớt họ, mưa cũng chỉ có thể không ngừng không ngừng cọ rửa, xóa đi hết thảy dấu vết, chỉ còn lại miệng vết thương chảy máu. Cứu chuộc, vĩnh viễn chỉ có bản thân mình.
Tiền Tiểu Phi cảm thấy choáng váng, có lẽ vì dầm mưa lâu quá. Trận mưa đầu đông tựa như đem tất cả nước tới làm một buổi tế lễ hoa lệ, sáng lạn lại điên cuồng. Mưa qua đi, từ trên trời rơi xuống chỉ có thể là tuyết.
Giữa cơn hoảng hốt, Tiền Tiểu Phi ngây ngốc nghĩ. Bên tai truyền tới một trận ồn ào, nghe kỹ lại chỉ có tiếng mưa. Hắn thậm chí nhận ra, tiếng mưa nào rơi trên tóc, tiếng mưa nào lại vỗ lên mặt mình.
“Ta từ lúc nhỏ đã sống ở cô nhi viện…” Giọng nói Kim Hàn xa xôi, trống rỗng như ảo ảnh, “Bọn họ nói cha mẹ ta đều là tay buôn ma túy, bị phán tử hình, cho nên mới đem ta để lại đó. Viện trưởng là một nam nhân ngoài bốn mươi, không những không cho chúng ta ăn no, còn thường xuyên đánh chửi. Ở nơi đó, mọi người đều chán ghét ta, không ai chơi cùng, chỉ trừ một nam hài. Ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ, gương mặt hắn sạch sẽ xinh đẹp, thật rất hay cười. Hắn chủ động nói chuyện với ta, chủ động chơi cùng ta, hắn nói hơn ta một tuổi, bảo ta gọi là ca ca, ta cũng nghe theo. Chúng ta cùng nhau ở cô nhi viện ba năm…”
Tiền Tiểu Phi kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn nghe Kim Hàn nói chuyện cũ của mình. Giờ phút này, Kim Hàn thật bình tĩnh, bình tĩnh… đến đau lòng.
“Sau đó thì sao?” Tiền Tiểu Phi có dự cảm, chuyện tiếp theo nhất định có ảnh hưởng lớn với Kim Hàn.
“Sau đó?” Ánh mắt Kim Hàn thay đổi, “Một nam nhân xuất hiện, đem chúng ta ra khỏi cô nhi viện. Hắn nói hắn đã làm thủ tục nhận nuôi, sau này bọn ta là con trên danh nghĩa của hắn. Hắn cho bọn ta ăn mặc tốt hơn trong cô nhi viện nhiều, bọn ta cũng thuận theo học những thứ hắn dạy – sử dụng vũ khí. Đao, thương, côn, bổng, chúng ta cơ hồ học hết tất thảy những thủ đoạn giết người. Sau đó, có một ngày, hắn đưa chúng ta vào một căn phòng đầu vũ khí, nói trong số bọn ta chỉ có một kẻ có thể ra ngoài…”
Nghe đến đó, Tiền Tiểu Phi đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không muốn tin. Hắn không thể tưởng tượng trên thế giới này lại có chuyện tàn nhẫn như vậy.
Thấy phản ứng của Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn khẽ nhếch môi lên thành một nụ cười thảm: “Rất khó tưởng tượng phải không? Lúc ấy ta cũng ngốc luôn, cho tới khi nhìn thấy ca ca luôn bảo hộ chính mình cầm đao đâm tới, ta cư nhiên cũng không trốn. Có lẽ trong tiềm thức còn có chút mong chờ đi…”
“Đừng nói nữa…” Tiền Tiểu Phi bịt tai không nghe, nhưng thanh âm Kim Hàn vẫn lọt vào.
“Bất quá hắn sai rồi, bởi hắn không nghĩ đệ đệ nhu thuận của mình lại hướng hắn khai thương… Kỳ thực hắn thật ngốc, giết người nhanh nhất là thương, hắn lại chọn đao. Ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ vẻ mặt hắn khi ấy, khuôn mặt vặn vẹo, trộn lẫn không cam lòng cùng cừu hận…”
“Đừng nói nữa…” Tiền Tiểu Phi nhớ tới đêm Xuân Phong Môn bị tiêu diệt, Kim Hàn bị thương phát sốt, trong mộng kêu lớn “Ta không muốn giết hắn”, vẻ mặt cũng giống như bây giờ. Khi ấy, là hắn mộng về chuyện này sao?
Trước mắt Tiền Tiểu Phi, thế giới bẩn thỉu xấu xa nhất mở ra, tinh thần hắn đã không còn chịu đựng được.
Kim Hàn làm ngơ trước phản ứng của Tiền Tiểu Phi, tiếp tục đắm chìm trong hồi tưởng: “Sau đó ta mới biết nam nhân kia chuyên môn cung cấp sát thủ cho xã hội đen, từ đầu đã chỉ muốn một người trong chúng ta sống. Hắn đem ta bán cho một tổ chức rất có thế lực, lại nằm mơ cũng không nghĩ tới ta lên làm sát thủ, việc đầu tiên chính là giết hắn…”
“Báo thù sao…”
“Không phải, không có ai đáng giá để ta báo thù, bao gồm cả chính ta. Giết hắn bất quá là tôi luyện tay nghề chút thôi. Từ đó về sau ta không ngừng nói với chính mình, trên đời này không có kẻ nào đáng tin, nếu không muốn bị giết thì phải không ngừng giết người, đó là quy tắc sống trên đời…”
Thanh âm Kim Hàn dần dân tiêu thất, Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu, muốn tìm thấy một tia đau thương từ khuôn mặt kia, nhưng trên đó lại chỉ có trống rỗng.
Mưa càng lúc càng lớn, khiến cho Tiền Tiểu Phi không mở mắt nổi. Hắn yên lặng nhìn Kim Hàn, hốc mắt nóng lên. Nam nhân trước mắt đã đem chính mình xé ra, đem rất cả mọi thứ phơi bày trước mắt hắn, hoàn toàn, không giữ lại một chút gì.
“Bỏ ngay cái vẻ đồng cảm đó đi! Ta…” Kim Hàn mới nói một nửa, liền dừng lại. Bởi vì Tiền Tiểu Phi đã ôm chặt lấy hắn, thân mình nóng bỏng giữa cơn mưa làm cho người ta thấy ấm áp khác thường.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Đầu vùi trong lòng mình không ngừng run run, phát ra nức nở thanh âm. Đôi tay ôm mình lại không hề thả lỏng.
Hắn thay ai giải thích? Kim Hàn nghi hoặc. Thay thế giới này? Thay nam hài kia? Hay thay chính hắn?
Quên đi, quên thế giới của hắn, quên Xuân Phong Môn. Tiền Tiểu Phi đang ở trong lòng hắn, chỉ cần thế là đủ.
Ngập ngừng đưa tay lên, Kim Hàn cũng ôm lấy người trong lòng, thật cẩn thận như ôm bảo bối.
Cuối cùng hắn cũng hiểu – hắn yêu Tiền Tiểu Phi. Từ lúc thấy Tiền Tiểu Phi ôm gói đồ định rời đi kia, hắn đã biết, mình rốt cuộc không thể buông tay. Không nghĩ, không muốn, cũng không thể.
“Không bao giờ giết người nữa, ta thề…”
Nếu đó là điều kiện để có được Tiền Tiểu Phi, hắn nguyện ý dùng toàn bộ sinh mệnh hứa hẹn.
Có người từng nói: Miệng vết thương cũ một khi bị mở ra lần nữa, cũng có nghĩa là nó sẽ khỏi hẳn.
Kim Hàn không biết lời này đúng hay sai, cũng không để ý vết thương của mình có khép lại hay không, bởi vì chỉ cần có thể vĩnh viễn ôm chặt Tiền Tiểu Phi như vậy, có thêm vài vết thương hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Đêm hôm đó, hai người lại ôm nhau ngủ như trước, giống như mười mấy đêm ở Xuân Phong Môn. Trận cãi nhau lúc trước làm cả hai người cạn kiệt khí lực, cho nên giấc ngủ càng đặc biệt ngọt ngào. Chính là trong lúc ngủ, Kim Hàn vẫn không quên ôm chặt Tiền Tiểu Phi, tựa như sợ hắn chạy trốn.
Ngoài cửa sổ, mưa dần tạnh.
Trời sắp sáng.