[Kinh Đô Tứ Thiếu Hệ Liệt] Bộ 3 Nặc Tàng

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Tiếng hừ trầm muộn bị đè nén, mang theo thống khổ truyền vào tai y, thanh âm tuy không lớn, nhưng với công lực của Tả Kiếm Minh có thể nghe thấy rõ ràng.

Thanh âm truyền tới từ phòng ngủ của Thẩm Lam!

Không một chút chậm trễ, quay người nhanh chóng phi tới đó.

Cửa phòng đóng chặt, Tả Kiếm Minh vừa tới gần, bên trong truyền tới tiếng hét nghiêm lệ: “Người nào? Phòng ngủ của giáo chủ có thể tùy tiện xông vào sao?!”

Nghe được là thanh âm của Ngô Uyên, Tả Kiếm Minh vội nói: “Ngô Uyên, là ta, Tả Kiếm Minh. Giáo chủ hắn sao rồi?”

Bên trong ngừng một chút: “Giáo chủ không sao, ngươi không cần lo lắng, nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiếng rên rỉ thống khổ quả nhiên không thấy nữa, nhưng tiếng thở dốc vô pháp đè nén đó vẫn khiến Tả Kiếm Minh cảm nhận được rõ ràng người bên trong đang thừa nhận thống khổ như thế nào.

“Ngươi không cần giấu ta, ta nghe được tiếng của giáo chủ, để ta vào.”

“Tả Kiếm Minh, đây là mệnh lệnh của giáo chủ, ngươi nếu còn không quay về thì xử trí theo giáo quy!” Ngữ khí của Ngô Uyên càng thêm nghiêm lệ.

Tả Kiếm Minh cắn răng, mãnh liệt đẩy mở cửa phòng.

“Tả Kiếm Minh, ngươi!”

“Giáo chủ!” Không để tâm đến chỉ trích của Ngô Uyên, hai mắt Tả Kiếm Minh nhìn thấy nam nhân nằm phục trên giường, vì thống khổ mà gương mặt méo mó.

Cấp thiết chạy tới, muốn ôm người trên giường lên, nhưng đột nhiên bị Ngô Uyên dùng tay cản lại.

“Ngươi làm gì?!” Tả Kiếm Minh muốn đẩy tay của đối phương ra.

“Tả Kiếm Minh, ngươi chống lại mệnh lệnh của giáo chủ, thì đừng trách ta.” Ngô Uyên phất tay, tấn công vào ngực y.

Tả Kiếm Minh thoát hiểm né được, khẩn trương đến sắp phát điên: “Ngô Uyên, giáo chủ nếu muốn mạng của ta, lúc nào cũng có thể. Ta chỉ cầu ngươi hiện tại để ta nhìn hắn, ta muốn cứu hắn!”

Ngô Uyên nhìn biểu tình cấp thiết của y, buông cánh tay công kích xuống: “Giáo chủ trúng độc của nguyên hữu sứ hạ__ phệ tâm phấn. Độc này sẽ không hại tính mạng của giáo chủ, chỉ khiến hắn vào ngày đặc biệt chịu nỗi khổ phệ tâm, thiên hạ trừ người đó ra không ai có thể giải. Mà khi độc phát giáo chủ dễ bị tấn công nhất, cho nên bí mật này trừ ta ra không ai biết được, người nào biết thì giáo chủ và ta sẽ không để hắn sống sót trên đời. Hiện tại, ngươi biết vừa rồi tại sao ta không để ngươi tiến vào không? Vì ta kính trọng ngươi cho nên không muốn hại tính mạng của ngươi.”

(*Phệ: là cắn)

Ngừng một lát, Ngô Uyên lại nhìn sang Thẩm Lam đã sắp không còn thần trí: “Ngươi nói ngươi muốn cứu giáo chủ, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể làm tình trạng của giáo chủ chuyển biến tốt, ta sẽ không giết ngươi.”

Tả Kiếm Minh đi tới bên giường Thẩm Lam, cẩn thận dìu hắn tựa vào người mình.

Là đau đớn như thế nào có thể khiến một nam nhân cương nghị đau đến mức độ sắp hôn mê như vậy? Cho dù thần trí sắp không còn, tiếng thở dốc vẫn như cũ không thể xóa đi thống khổ.

Tả Kiếm Minh hận không thể chuyển hết nỗi đau trên người hắn lên thân mình.

Dìu hắn ngồi vững, bắt đầu vận công truyền chân khí, muốn dùng chân khí tăng mạnh sự chống cự của thân thể Thẩm Lam đối với độc dược.

Nhưng hơn nửa canh giờ trôi qua, mồ hôi thuận theo góc trán của Tả Kiếm Minh từng giọt rơi xuống, Thẩm Lam vẫn như cũ đau đến co rút.

“Không tác dụng đâu, ngươi có truyền thêm nhiều chân khí lúc này cũng chỉ là lãng phí, chỉ khiến bản thân trở nên yếu hơn mà thôi.”

Thân thể Thẩm Lam bắt đầu phát run, năm ngón tay dần co giật, đó là biểu hiện đau đến cực điểm.

Lúc này trên mặt Tả Kiếm Minh cũng mang theo thống khổ sâu sắc, y cảm thấy bất lực, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn hắn thống khổ.

Ngô Uyên hít sâu một hơi, đã không dự tính lưu Tả Kiếm Minh lại đây nữa.

Theo bản năng, Tả Kiếm Minh dịch tay đến trước ngực Thẩm Lam, nhẹ xoa vuốt.

Hắn đang thừa nhận nỗi khổ phệ tâm, trái tim nhất định đau đớn đúng không?

Cánh tay thon dài không nặng không nhẹ nhu trước ngực hắn, mang theo thương tâm nồng đậm không thể ngăn cản.

Biểu tình của Ngô Uyên trở nên ngưng trọng, cảm thấy chấn kinh vì cảm tình mà Tả Kiếm Minh biểu lộ ra.

“Có thể nào đừng đau nữa, cầu ngươi đừng đau nữa…” Tiếng nói mang theo nghẹn ngào nồng đậm vang lên.

Y không muốn thấy gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Lam bị thống khổ làm méo mó, cũng không muốn để người y thương yêu nhất chịu thống khổ này, đây giống như muốn từng chút từng chút xé nhỏ trái tim y.

Hai mắt Ngô Uyên dần phát sáng.

Hắn nhìn thấy thân thể của giáo chủ dần không còn run rẩy, thần sắc thống khổ trên mặt cũng được xoa dịu không ít.

Lẽ nào thật sự… là sự vỗ về của Tả Kiếm Minh có tác dụng?

Lại quan sát một lúc, sự thật quả nhiên như vậy. Giống như kỳ tích, biểu hiện trên mặt Thẩm Lam an tường không ít.

Ngô Uyên cảm thấy kinh ngạc, tuy không hiểu rõ có chuyện gì, nhưng hắn lại cảm thấy hắn lúc này đứng ở đây đã là dư thừa.

Tả Kiếm Minh có tâm tư gì với giáo chủ hắn không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ, giáo chủ đối với Tả Kiếm Minh mà nói nhất định có ý nghĩa phi phàm.

“Chiếu cố giáo chủ thật tốt, có giết ngươi không, chỉ có thể đợi giáo chủ tỉnh lại quyết định.” Ngô Uyên nói xong đẩy cửa đi ra.

Trong mắt Tả Kiếm Minh lúc này chỉ có Thẩm Lam, y chậm rãi ôm Thẩm Lam vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng nhu trước ngực hắn.

Lam, Lam của ta…

Một đêm trôi qua, Thẩm Lam từ từ mở mắt ra, sau một lúc, đầu óc của hắn bắt đầu hoàn toàn tỉnh táo.

Tại sao hắn lại nằm trong lòng Tả Kiếm Minh? Sự thật này khiến chân mày hắn nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.

Hai mắt dần híp lại, hắn bắt đầu đánh giá thủ hạ mới này.

Hắn ghét nhất chính là sự tiếp xúc của nam nhân, cũng giống như tên hữu sứ tiền nhiệm không biết sống chết đó, ý đồ muốn để mình ôm hắn, kết quả cuối cùng xém chút bị mình giết phức.

Không suy nghĩ nhiều, cánh tay vung lên, Tả Kiếm Minh bị đánh văng ra xa mấy mét.

“Ngô!” Tả Kiếm Minh đau đớn hừ một tiếng, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

“Giáo chủ? Ngươi, ngươi đã hồi phục rồi sao?” Hoàn toàn không cảm giác gì tới hoàn cảnh của mình, ngược lại chỉ nghĩ tới an nguy của Thẩm Lam.

Thẩm Lam ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa tung, áo trong bạch sắc có chút hỗn loạn.

Hắn kéo lại y sam của mình: “Ngô Uyên.”

Vừa nói xong, Ngô Uyên đã đẩy cửa vào: “Có thuộc hạ.”

“Chuyện gì đây?”

“Hồi giáo chủ, tối qua ngài chịu khổ độc phát, thuộc hạ không có phương pháp trị liệu, là hữu sứ kịp thời tới đây, mới làm dịu được chứng độc phát.”

“Ngô Uyên.” Thẩm Lam thanh lãnh nói: “Ta không phải từng nói qua, chuyện ta trúng độc, người biết giết sạch sao?”

“Thuộc hạ nhận tội.”

“Tự mình đến hình phòng chịu phạt đi.”

“Vâng, thuộc hạ liền tới hình phòng.”

Tả Kiếm Minh vừa thấy Ngô Uyên định lui ra khỏi phòng, vội vàng quỳ xuống: “Giáo chủ, xin đừng trách phạt Ngô tả sứ, là tối qua thuộc hạ cố chấp muốn xông vào. Chỉ vì thuộc hạ cuối cùng khiến bệnh trạng của ngài có chuyển biến tốt, hắn mới không giết thuộc hạ, thuộc hạ nguyện thay Ngô tả sứ chịu phạt.”

Thẩm Lam không để ý tới y, Ngô Uyên cũng bất động thanh sắc lui ra đi tới hình phòng.

“Giáo chủ!” Tả Kiếm Minh dập đầu, hy vọng Thẩm Lam có thể thu hồi mệnh lệnh.

“Đủ rồi!” Thẩm Lam quở trách một tiếng: “Nhớ rõ, không cho phép tiết lộ tin ta trúng độc, nếu không hậu quả là gì ngươi nên hiểu rõ.”

“Thuộc hạ, ghi nhớ.” Đã tới mức không thể vãn hồi, Tả Kiếm Minh vô lực lui ra.

Một canh giờ sau, Tả Kiếm Minh xuất hiện trong phòng Ngô Uyên.

“Ai?” Nghe được tiếng vang, Ngô Uyên lập tức ngồi dậy.

“Là ta.” Tả Kiếm Minh đẩy cửa vào, trên mặt mang theo hổ thẹn sâu sắc: “Ta mang dược ngoại thương, tới xem giúp ngươi.”

Nói rồi, đi tới trước giường Ngô Uyên, nhìn sau lưng hắn.

Lúc này Ngô Uyên để lưng trần, từng vết roi kinh tâm động phách ấn lên trên, mỗi một vết đều rách da lộ thịt.

“Xin lỗi.”

“Chút thương tích này không trở ngại gì, ngươi không cần để trong lòng.”

Ngô Uyên làm người luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng thanh lãnh, nhưng Tả Kiếm Minh biết, kỳ thật hắn là người nhiệt âm, chỉ là không dễ biểu hiện ra mà thôi.

“Ngươi nằm úp xuống, ta bôi dược cho ngươi.”

Tỉ mỉ bôi dược ngoại thương lên những vết thương đó, Tả Kiếm Minh hỏi: “Ngô Uyên, ngươi nói cho ta biết, tại sao tiền hữu sứ của giáo chủ lại độc hại giáo chủ?”

Ngô Uyên trầm mặc, Tả Kiếm Minh thấy vậy vội nói: “Nếu không tiện nói thì ta sẽ không hỏi nữa, không sao cả.”

“Hắn vốn là một cao thủ dùng độc,” Ngô Uyên bắt đầu thuật lại: “Vì giỏi về dụng độc, đối với bất cứ độc dược nào cũng nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên khi có hắn bên cạnh, trước nay giáo chủ chưa từng bị người khác độc hại. Giáo chủ đối với hắn cũng đặc biệt tin cậy, hắn là người rất cởi mở, cũng biết cách làm vui lòng giáo chủ. Giáo chủ đổi với hắn, gần như có thể nói tin mù quáng để hình dung.”

Tin mù quáng sao? Tả Kiếm Minh có chút hoang mang.

“Nhưng có một tối, sau khi hắn vào phòng giáo chủ bẩm báo sự tình xong, liền không giống như mọi lần lui ra. Hắn ở trước mặt giáo chủ, thoát sạch y phục của mình, sau đó leo lên giường giáo chủ.”

“Sau đó thì sao? Giáo chủ hắn…”

“Giáo chủ lúc đó rất tức giận, lệnh hắn lui xuống, cuối cùng hắn chỉ có thể mặc lại y phục. Lúc đó giáo chủ không dự tính giết hắn, dù sao hắn ở bên cạnh giáo chủ cũng rất lâu rồi, vì giáo chủ tận tâm tận lực nhiều năm. Nhưng sau đó hắn lại nhiều lần leo lên giường giáo chủ, nhiều lần bày tỏ tâm ý với giáo chủ, thậm chí muốn giết Uyển Nhi cô nương mà giáo chủ mang về. Khi hắn muốn giết Uyển Nhi cô nương, giáo chủ cuối cùng hạ sát thủ với hắn.”

“Hắn bị trọng thương, cũng ghi hận với giáo chủ, vì vậy một khắc cuối cùng đó hắn hạ phệ tâm phấn đối với giáo chủ, sau đó liền chạy thoát.”

“Hắn cũng là người đáng thương.” Không tự chủ, Tả Kiếm Minh nói ra tiếng lòng.

……

Trở về phòng mình, Tả Kiếm Minh giống như bị tháo hết sức lực toàn thân nằm trên giường.

Tại sao y không những không ghi nhận với tiền hữu sứ? Ngược lại giống như cảm nhận được sự khổ sở của hắn, khiến bản thân cũng trở nên khó chịu.

Bị một người mà mình vẫn luôn dụng tâm bảo hộ thương tổn, nhất định rất thống khổ đi? Sở dĩ hắn hạ phệ tâm phấn đối với Thẩm Lam, cũng là vì hận thôi, hận hắn bạc bình với mình, hận hắn vì một nữ nhân mà hạ sát thủ với mình.

Bất giác lại nghĩ tới địch ý của Uyển Nhi đối với y trước đó, trách không được nàng ghét mình như vậy, nàng sợ mình sẽ trở thành tiền hữu sứ thứ hai sao?

Sao có thể chứ? Y đã từng tổn thương Thẩm Lam một lần rồi, lần này, cho dù lòng y có đau hơn nữa, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến người đó không vui.

Nghe Ngô Uyên nói, mấy ngày nay gần tới trăng tròn, giáo chủ sẽ liên tục năm đêm bị thống khổ độc phát.

Tối qua là đêm đầu tiên, tối nay hắn có phải vẫn phải chịu đựng thống khổ đó? Tả Kiếm Minh càng nghĩ lòng càng vô pháp an định, nhưng giáo chủ hiển nhiên đã không muốn để y tiếp cận nữa.

Đến tối, cảm giác thấp thỏm trong lòng càng lúc càng lớn, tối qua thần tình thống khổ trên mặt Thẩm Lam đó khắc sâu vào lòng y, khiến tâm y không cách nào bình lặng.

Sắc trời đã càng lúc càng tối, y cuối cùng không nhịn được nữa, phi thân bay tới phòng ngủ của Thẩm Lam.

Nhưng còn chưa đợi đến được phòng ngủ của Thẩm Lam, Tả Kiếm Minh đã dừng lại, lại nhớ tới sự chán ghét trong mắt giáo chủ khi sáng nay giáo chủ nhìn y.

Trước mặt chính là phòng ngủ của giáo chủ, bên trong đèn vẫn còn sáng, xem ra hiện tại hắn vẫn chưa phát độc.

Tả Kiếm Minh không dám tiến vào, dứt khoát ngồi ở xa nhìn, nếu bên trong truyền ra động tĩnh gì, y sẽ lập tức tiến vào.

Ước chừng khoảng một nén hương, một thân ảnh yêu kiều ánh vào mắt y, y thấy Uyển Nhi đi vào căn phòng đó.

Trong lòng giống như bị khoét rỗng, Tả Kiếm Minh cúi đầu, hít thật sâu một hơi.

“Ngươi không cần đợi ở đây nữa, đêm nay giáo chủ lệnh Uyển Nhi cô nương hầu hạ.”

Tả Kiếm Minh bị dọa nhảy dựng, quay lại mới thấy Ngô Uyên đang đứng sau lưng y.

“Ta chỉ không muốn giáo chủ chịu khổ.”

“Tối qua ngươi xoa ngực cho giáo chủ tựa hồ rất có tác dụng, cho nên tối nay giáo chủ mới gọi Uyển Nhi cô nương đến. Có Uyển Nhi cô nương ở đây, ngươi không cần lo lắng nữa.”

Tả Kiếm Minh cười có chút khổ sở: “Đúng a, chuyện ta có thể làm Uyển Nhi cô nương có thể thay ta làm, hy vọng giáo chủ đêm nay sẽ không thống khổ nữa. Trời không còn sớm nữa, ta trở về ngủ trước.”

Ngô Uyên vỗ vai y, Tả Kiếm Minh bay trở về.

Trở về phòng ngủ của mình, Tả Kiếm Minh đơn giản thanh tẩy một chút rồi chuẩn bị ngủ. Chỗ giáo chủ đã không cần y phải lo lắng nữa, giáo chủ hắn không cần đến y.

Một canh giờ sau, Ngô Uyên đột nhiên lao vào phòng y, Tả Kiếm Minh vốn đã không cách nào ngủ được còn chưa kịp mặc ngoại y, đã bị Ngô Uyên vội vàng kéo đi.

“Ngô Uyên, phát sinh chuyện gì?”

“Nhanh đi theo ta, giáo chủ bị độc phát.” Ngô Uyên kéo y đi về hướng phòng ngủ của giáo chủ.

“Không phải có Uyển Nhi cô nương sao?”

“Không hữu hiệu.”

Một lát sau, Tả Kiếm Minh liền bị kéo vào phòng Thẩm Lam, vừa vào phòng, y đã bị tình cảnh trước mắt làm chấn kinh.

Uyển Nhi toàn thân phát run co ro một góc, đồ đạt trong phòng đều bị đánh ngã khắp nơi, mà Thẩm Lam lại đang cào ngực ngã dưới đất, miệng phát ra tiếng rên thống khổ.

Tả Kiếm Minh lập tức chạy tới dìu Thẩm Lam dậy, đỡ hắn lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.