CHƯƠNG 7
“Ngô Uyên, ngươi thu dọn nơi này một chút, ta chiếu cố hắn.” Nói rồi, y vươn tay xoa ấn ở ***g ngực Thẩm Lam.
Dần dần, Thẩm Lam không còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ nữa, trên gương mặt tái nhợt cũng chậm rãi hồi phục lại màu sắc bình thường.
Ngô Uyên đơn giản dựng lại bàn ghế trong phòng, sau đó mang Uyển Nhi bị dọa đến run rẩy liên hồi ra khỏi phòng.
Tả Kiếm Minh si mê nhìn gương mặt Thẩm Lam, mày mắt của hắn, sóng mũi của hắn, đôi môi mỏng nhẹ của hắn, mỗi một thứ đều khiến y ái luyến. Ở bên cạnh hắn càng lâu, sự ái luyến này càng vô pháp ngừng nghỉ. Kìm lòng không đặng vươn tay vuốt thuận lại mái tóc của hắn, cánh tay xoa ấn ở ngực cũng trở nên dịu dàng hơn.
Trời sáng, hai mắt Thẩm Lam nhìn chăm chăm vào nam tử trên đỉnh đầu mình.
Lòng bàn tay của y hiện tại còn ấn trước ngực hắn, hiển nhiên Tả Kiếm Minh đã ngồi bên đầu giường hắn cả đêm, nhu cả đêm.
Tình cảnh tối qua lại rõ ràng hơn, hắn cho rằng chỉ cần có người xoa ngực cho mình, thống khổ của hắn sẽ có thể thuyên giảm. Hắn gọi Uyển Nhi tới, ai biết sau khi hắn phát độc, Uyển Nhi tuy có giúp hắn nhu, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại khiến hắn càng lúc càng phiền toái.
Sau đó nữa chính là một vài tình cảnh bạo ngược sau khi hắn độc phát, cho đến khi hắn ngã xuống đất, bị phệ tâm phấn giày vò không muốn sống.
Vẫn là Tả Kiếm Minh làm dịu đi thống khổ phệ tâm của hắn, tại sao Uyển Nhi không thể mà Tả Kiếm Minh lại có thể làm được chứ? Thẩm Lam không kìm được nhìn chằm chằm mặt Tả Kiếm Minh, hắn không tin y chỉ đơn giản dùng tay đã có thể làm mình tránh được nỗi khổ phệ tâm.
Hắn không tin Uyển Nhi thật sự hiểu đọc tâm thuật gì đó, nha đầu đó chẳng qua là thích khoe khoang thổi phồng mà thôi, tự nhận là có thể nhìn rõ nội tâm của người khác.
Y rốt cuộc là ai?
Khi Tả Kiếm Minh tỉnh lại liền đụng phải mục quang thăm dò của Thẩm Lam, y vội vàng đứng lên quỳ xuống: “Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ không có ý mạo phạm.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ giáo chủ.”
“Gọi người thu dọn nơi này một chút, ngươi có thể lui xuống rồi.”
Tả Kiếm Minh vốn cho rằng Thẩm Lam sẽ giống ngày hôm qua tức giận, nhưng ngoài ý muốn là, đối phương hình như đối với chuyện phát sinh tối qua nhắm mắt làm ngơ.
Vậy tối nay, có phải y có thể tiếp tục ở lại đây chiếu cố hắn?
Tả Kiếm Minh nghĩ như vậy, cho đến khi Uyển Nhi đến tìm y, y mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Y không phải sớm đã cảnh cáo bản thân sao, cả đời này nguyện vọng duy nhất của y chính là bảo hộ Thẩm Lam, không bao giờ có bất cứ suy nghĩ không an phận nào với hắn sao? Y đã làm sai vào tám năm trước, lẽ nào y còn muốn tám năm sau mặt dày vô sỉ muốn đạt được tình yêu của hắn sao?
Không biết tại sao càng ở bên cạnh Thẩm Lam, y liền càng không thể khống chế cảm tình của mình dành cho hắn. Y vì bản thân nhất thời không cẩn thận ham muốn tham lam và bẩn thỉu mà cảm thấy hổ thẹn.
“Uyển Nhi cô nương, tìm ta có chuyện sao?”
Thần tình Uyển Nhi có chút không tự nhiên, nửa ngày không mở miệng.
“Là có chuyện nhưng không tiện nói, hay là cô nương có điều gì lo ngại?”
“Tả Kiếm Minh, ta muốn ngươi dạy ta cách có thể giúp giáo chủ giảm nhẹ đau đớn.”
Tả Kiếm Minh có chút quái dị: “Ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng ta cũng không có phương pháp gì cả.”
Uyển Nhi có chút tức giận: “Ngươi lừa ta! Nếu ngươi không có phương pháp đặc biệt nào, vậy tại sao khi giáo chủ phát bệnh ta nhu ấn không có tác dụng, ngươi vừa đến thì hắn liền có chuyển biến tốt chứ?”
“Uyển Nhi cô nương, ta cũng chỉ là giống bình thường xoa ấn ngực cho giáo chủ mà thôi, tối qua ngươi cũng thấy rồi, ta cái gì cũng không có làm.”
“Ngươi! Ngươi chính là không chịu nói có phải không? Tả Kiếm Minh, ngươi thật bỉ ổi, ngươi muốn dùng phương pháp này tiếp cận giáo chủ đúng không? Ngươi muốn làm giáo chủ ỷ lại ngươi, để hắn không thể rời khỏi ngươi được đúng không?!”
Đối mặt với người không nói lý, Tả Kiếm Minh chỉ cảm thấy bất đắc đĩ sâu sắc, y rất khát vọng cảm giác được cần đến đó, nhưng hiện tại y không dám vọng tưởng gì cả.
“Tại sao ngươi không nói gì? Bị ta nói trúng rồi sao?!”
“Ta có thể phát thệ với trời, ta không hề che giấu ngươi cái gì, nếu ngươi không tin ta ta cũng không còn cách nào. Có thể là nam nữ có khác biệt, lực đạo của ta lớn hơn ngươi, cho nên có tác dụng.”
Uyển Nhi lúc này mới có phần tin tưởng: “Ngươi nói, là nguyên nhân lực đạo bất đồng?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta, rốt cuộc là cái gì ta cũng không biết.”
“Hừ, ta sẽ tin tưởng ngươi lần này, ngươi nhất thiết đừng lừa ta, ngươi phải biết, người mà giáo chủ thích là ta.”
Nhìn thân ảnh Uyển Nhi bỏ đi, Tả Kiếm Minh cười khổ. Nghĩ lại cũng không biết nên đi làm gì, đành đi luyện kiếm. Nếu võ công của y thụt lùi, vậy thì y không thể bảo vệ người mà y muốn bảo vệ nữa.
Tuy nói đến tối có Uyển Nhi ở cạnh Thẩm Lam, nhưng Tả Kiếm Minh vẫn không thể yên tâm được, nên trời vừa tối, y liền chạy tới nơi có thể nhìn thấy phòng ngủ của Thẩm Lam để canh giữ.
Quả nhiên, không bao lâu, thanh âm thống khổ của Thẩm Lam lại truyền ra: “A__! Gọi Tả Kiếm Minh tới đây cho ta! Nhanh!”
Lòng Tả Kiếm Minh nhẹ run, y không ngờ Thẩm Lam sẽ gọi mình.
Khắc tiếp theo Ngô Uyên đã xuất hiện bên cạnh y, đánh mắt với y, Tả Kiếm Minh gật đầu, lập tức tiến vào phòng.
Lúc này mục quang Uyển Nhi nhìn về phía y đã có thể dùng ghen hận để hình dung, Tả Kiếm Minh không để ý đến nàng, chỉ một lòng chạy tới cạnh Thẩm Lam.
Thẩm Lam vì vừa bị độc phát, còn chưa đau đớn đến mức mất đi lực hành động. Vừa thấy Tả Kiếm Minh, hắn liền như phát điên nhào về hướng y, tóm lấy tay y ấn lên ngực mình.
“Nhu!”
Thanh âm của Thẩm Lam mang theo thống khổ, cả thân hình vì thống khổ mà cọ lên người Tả Kiếm Minh. Tả Kiếm Minh chỉ có thể vừa ôm hắn, vừa nhu ngực cho hắn.
Dần dần, thân thể Thẩm Lam bình tĩnh xuống, hơi thở cũng không còn nặng nề.
“Giáo chủ.”
Nghe tiếng gọi, Thẩm Lam quay đầu qua, phát hiện Uyển Nhi vẫn chưa rời đi.
“Giáo chủ, để Uyển Nhi thanh thế Tả hữu sứ đi.” Nói rồi, Uyển Nhi đi tới.
“Ngươi lui xuống đi, ở đây không có chuyện của ngươi.”
“Nhưng giáo chủ…”
“Lui xuống.”
Uyển Nhi không cam lòng trừng mắt nhìn Tả Kiếm Minh một cái, phẫn hận đẩy cửa đi.
Tiếp đó Thẩm Lam nhìn Tả Kiếm Minh: “Ta muốn lên giường nghỉ ngơi, ngươi ở bên cạnh nhu cho ta, không được ly khai.”
“Thuộc hạ biết.”
Tối khuya, Thẩm Lam vốn đã ngủ say đột nhiên mở mắt ra. Quá muộn rồi, Tả Kiếm Minh ấn cho hắn gần ba canh giờ, bây giờ y đã mệt đến mức ngủ mơ, tay vẫn vô ý thức nhu ấn.
Thẩm Lam nhìn y, không hiểu tại sao người này sẽ làm được tới mức độ này.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt đoan chính, trên gương mặt ngủ mê không có một chút phòng bị, càng khiến người ta có cảm giác chất phác thiện lương.
Thẩm Lam đột nhiên phát hiện tướng mạo của người này kỳ thật cũng không khó coi, không biết vì sao, một đại nam nhân lại cho hắn cảm giác tựa hồ nhu nhược.
Thẩm Lam vì cách nghĩ của mình mà nhíu mi, tại sao hắn lại có cách nghĩ kỳ quái này?
Mấy đêm sau đó, đã không cần Tả Kiếm Minh phải cố ý trông ở bên ngoài. Vừa đến tối, Thẩm Lam liền gọi y vào, sau đó khi hắn độc phát thì sẽ để y nhu ngực.
Y rất cao hứng khi được Thẩm Lam cần đến, tuy chuyện này chỉ ngắn ngủi trong năm ngày mà thôi.
Nhưng y có thể cảm giác được, Thẩm Lam đối với y đã có chút tín nhiệm, điều này càng khiến y vui vẻ. Còn về sự ghen hận của Uyển Nhi đối với y, y chọn lựa không để tâm, vì y không hề làm chuyện gì phải thẹn với lòng.
Thời hạn năm ngày vừa qua, Thẩm Lam liền lệnh người chuẩn bị một phen, vì muốn bắt tiền hữu sứ, để giải độc phệ tâm phấn cho mình.
Lần này Thẩm Lam xuất hành không gọi quá nhiều người theo, đi theo chỉ có Ngô Uyên và Tả Kiếm Minh.
Sẽ có người ở chỗ tối điều tra tông tích của tiền hữu sứ, một khi có tin tức sẽ lập tức truyền đến cho ba người họ.
Lần này xuất hành cao hứng nhất đương nhiên là Tả Kiếm Minh, giáo chủ chỉ mang theo y và Ngô Uyên, không phải nói rõ tín nhiệm đối với y sao?
Nhưng còn chưa kịp đợi Tả Kiếm Minh cao hứng xong, y đã bị câu nói của Uyển Nhi làm chấn động.
Khi nghe được giáo chủ sẽ mang y và Ngô Uyên xuất hành, Uyển Nhi đột nhiên đẩy cửa, không cố kỵ gì xông vào.
Sắc mặt Thẩm Lam trở nên rất khó coi: “Ai cho ngươi tự tiện xông vào đây?”
“Giáo chủ, Uyển Nhi cũng phải xuất hành cùng ngài!”
“Uyển Nhi, ta tuy sủng ngươi, nhưng ngươi hồ nháo cũng phải có giới hạn, đi ra!”
Uyển Nhi run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh đứng trên thính đường: “Ta không muốn! Giáo chủ tại sao muốn dẫn theo mình Tả Kiếm Minh? Ngươi căn bản không biết y là người như thế nào! Y đối với ngươi có dị tâm, y giống như Trương Thành Ngọc đó đối với ngươi mang tâm tư dơ bẩn! Y căn bản không cần mặt mũi!”
Một câu nói khiến Thẩm Lam và Ngô Uyên đều nhìn về hướng y, Tả Kiếm Minh lập tức quỳ một gối xuống.
“Thỉnh giáo chủ minh giám, thuộc hạ tuyệt đối không giống như Uyển Nhi cô nương nói có dị tâm với giáo chủ, trong lòng thuộc hạ muốn chỉ là tận hết tất cả để bảo hộ giáo chủ, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng.”
Tả Kiếm Minh nói vang vọng hữu lực, giống như muốn moi trái tim ra để chứng minh.
“Ngươi không cần nói dễ nghe như vậy, ngươi rõ ràng đối với giáo chủ có dị tâm!”
Thẩm Lam lại chuyển tầm mắt sang Uyển Nhi: “Đây là ngươi tự mình nhận định như vậy, hay là ngươi nghe được hay nhìn được cái gì?”
Một câu khiến Uyển Nhi trở nên khẩn trương, nàng vội nói: “Tuy là Uyển Nhi tự mình nhận định như vậy, nhưng ta có đọc tâm thuật, ta biết hắn đang nghĩ cái gì, giáo chủ ngươi phải tin tưởng ta!”
Ánh mắt Thẩm Lam lạnh đi: “Rốt cuộc có phải là đọc tâm thuật hay không ngươi tự hiểu rõ, ngươi lập tức lui xuống, đừng chọc ta tức giận.”
“Giáo chủ__” Uyển Nhi còn chưa nói gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mà Thẩm Lam bắn về hướng nàng lập tức im bặt, cắn môi chạy ra.
“Tả Kiếm Minh, ngươi đứng lên đi.”
Tả Kiếm Minh lập tức đứng lên: “Tạ giáo chủ tín nhiệm đối với thuộc hạ.”
“Ngươi nhớ cho rõ, hôm nay ta chọn tin tưởng ngươi, nhưng nếu có một ngày ngươi dám làm như lời Uyển Nhi, thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Lòng Tả Kiếm Minh có chút khó chịu: “Thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ không phụ lòng giáo chủ.” Ba người hạ sơn, quyết định ở lại Vân thành vài ngày. Vân thành rất lớn, muốn tìm một người không dễ dàng, mà bọn họ hiện tại không thể xác định tiền hữu sứ có rời khỏi Vân thành hay chưa.
Thẩm Lam không thích khách ***, cảm thấy người nhiều ồn ào, Ngô Uyên tìm một đại gia đình viện cho đối phương chút ngân lượng liền vào trú.
Vừa thấy đình viện này liền biết chủ nhân nơi đây là thư hương thế gia, hoàn cảnh thanh tĩnh nho nhã, tuy không sang trọng nhưng là nơi ở dễ chịu.
Bọn họ được an bài ở hướng tây đình viện, Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên trú trong hai phòng hai bên phòng Thẩm Lam.
Người nhà này cũng không ít, nhất gia chi chủ Lục lão gia có một chính thê và hai thiếp thất, dưới có một nữ hai nam, còn có sáu bảy hạ nhân.
Nhưng bọn họ được Ngô Uyên nói cho biết, trừ khi có chuyện gì trọng yếu vô cùng, nếu không đừng tùy tiện quấy nhiễu bọn họ.
Đã liên tục mấy ngày, hành tung của tiền hữu sứ vẫn không thể nắm rõ.
Tả Kiếm Minh muốn đích thân đi tra xét, nhưng bị Thẩm Lam hạ lệnh lưu lại bên cạnh hắn không cho phép tự tiện hành động.
Nhưng mấy ngày khổ công không có chuyện làm, y giống như lại bắt đầu bận rộn, kỳ quái là Thẩm Lam, hắn không phân phó Tả Kiếm Minh đi làm cái gì, nhưng cả ngày tới tối lại không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Mấy ngày nay Tả Kiếm Minh tìm kiếm thu gom những phế đồng sắt vụn trong phòng của các hạ nhân Lục gia, chỉ cần lớn hơn đồng tiền thì y đều gom lại. Khi y đang ở sau hòn giả sơn ở trong đình viện Lục gia bận rộn, ánh sáng trên đầu bị người chắn mất, bóng tối phủ xuống.
“Ta nói mấy ngày nay sao không thường xuyên thấy ngươi. Thế nào, không muốn ở bên cạnh ta làm việc, muốn đi thu phế thiết sao?”
Tả Kiếm Minh ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Lam, chỉ thấy bộ dáng hắn có thể coi là hiếu kỳ.
“Giáo chủ.” Vội đứng lên, giấu cánh tay bị bẩn ra sau lưng: “Ta chỉ đang mài phi tiêu ám khí thôi.”
“Ám khí?” Ngữ khí Thẩm Lam có chút chế giễu: “Ngươi vốn là người của Phi Ngọc Đường, tự xưng quang minh lỗi lạc, sao cũng chơi những thứ ám khí không nhập trào lưu này?”
“Thuộc hạ, chỉ muốn tận toàn lực bảo hộ giáo chủ mà thôi.”
Tả Kiếm Minh cúi đầu, đích thật, ám khí luôn bị những chính phái nhân sĩ như y khinh thường. Nhưng hiện tại, y không để ý chính hay tà gì nữa, chỉ cần có thể bảo hộ Thẩm Lam, y làm gì cũng được. Ám khí sử dụng linh hoạt, lại không dễ bị người phát hiện, khi phát sinh chuyện đột ngột thì có tác dụng nhất, lần này xuất hành y không xác định được sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có thể sớm dự tính sẵn.
Thẩm Lam nghe y nói câu này, ánh mắt liền thay đổi. Người này càng muốn bảo hộ hắn, càng tận trung với hắn, thì hắn lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Khắc tiếp theo, tay Thẩm Lam siết chặt cổ Tả Kiếm Minh, bức y ngước nhìn mình.
“Giáo chủ, tại sao__”
“Nói, ta và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao ngươi đột nhiên đến Huyền Thiên giáo, tại sao vô duyên vô cớ muốn bảo hộ ta, rồi tại sao chỉ có ngươi có thể làm dịu phệ tâm phấn ta trúng?”
Thanh âm Thẩm Lam đè thật thấp, không giận mà uy.
Tả Kiếm Minh bị một tay của hắn ấn lên vách giả sơn, sắc mặt đã bị siết tới phát xanh, cái gì cũng nói không nổi.
Rất lâu, Thẩm Lam buông tay, Tả Kiếm Minh ôm cổ trượt xuống đất.
“Khụ khụ khụ.” Khụ một trận, cảm thấy cảm giác nghẹn thở dịu đi không ít, y mới nói: “Giáo chủ, nếu ngươi không tin tưởng ta như vậy, lúc đầu tại sao đồng ý cho ta nhập giáo? Chỉ vì võ công của ta không tồi không ngã xuống khi những người đó vây công sao? Hay là nói lúc đó bên cạnh ngươi vừa đúng lúc thiếu một hữu sứ, cấp thiết cần có người bổ khuyết? Ta nghĩ ngươi có thể cho ta nhập giáo, là vì ngươi có thể nhìn ra ta không phải là người lòng dạ lang độc. Ta cũng chỉ quá mức sùng kính Huyền Thiên giáo, cảm thấy một thân võ nghệ của mình chỉ có ở nơi thế này mới có thể được thi triển, ta vẫn luôn xem việc gia nhập Huyền Thiên giáo là tâm nguyện của mình. Chỉ vì ta vốn là người của Phi Ngọc Đường, cho nên ta vẫn sợ ngươi xem thường ta, mới không dám nói sự thật.”