Cô không để ý tới anh, lại ngồi trở lại trên đất.
Chăn trên giường, chỉnh tề đến nỗi không có một tia tỳ vết, có thể thấy
được, cô căn bản cũng không có ngủ qua. Cô cứ như vậy ngồi cả đêm sao?
Đau lòng, lại một lần nữa thiêu đốt anh. . . . . .
Anh không biết cô có nhìn thấy thư của anh hay không, cúi đầu tìm kiếm, cũng không có
tìm được phong thư đó, như vậy, cô chắc là đã xem rồi?
Đã xem qua, trong lòng cô bây giờ nghĩ muốn như thế nào?
"Heo Con. . . . . ." Ngón tay của anh chậm chạp mà cẩn thận vỗ về tóc của cô, nhẹ nhàng chải lại sợi tóc rối của cô.
Cô như bị kinh hách, sau đó cơ thể cô run lên, nhớ tới anh thuần thục tết
tóc đuôi sam cho cô, nhớ tới anh từng nói muốn phụ trách mái tóc dài của cô, cảm thấy tất cả đều giả dối đáng sợ như vậy. . . . . . Anh rốt cuộc đã tết tóc đuôi sam cho bao nhiêu người, cho nên thủ pháp mới thuần
thục như thế?
Điều này làm cho cô không cách nào tiếp nhận,
"Pằng" hất tay của anh, lấy tay bảo vệ đầu, gắt gao co rúc thân thể,
đối với anh phòng bị như đề phòng một người xa lạ xâm phạm. . . . . .
Bộ dáng của cô, làm cho anh tan nát cõi lòng, càng không thể chịu được cô
đối với anh xa lánh như vậy, trong lòng nhất thời kích động, không nhịn
được bắt hai vai cô, nhấc cô lên ôm vào trong lòng ngực, dùng môi ấm áp
của anh hôn cô, an ủi cô, vuốt lên mái tóc lộn xộn của cô.
Thân
thể nhỏ gầy của cô được anh ôm vào trong ngực, không có bất kỳ phản ứng
nào càng khiến anh thương tiếc, làm càn trong khi hôn cô, tìm được môi
của cô, mút cánh môi khô khốc của cô chống cự lại đau xót của cô, hận
không thể nuốt xuống tất cả chua xót của cô vào trong bụng anh, anh thầm nghĩ cho cô một thế giới tốt đẹp. . . . . .
Mà cô, trước mắt
hiện lên vẫn chỉ tấm hình anh hôn gương mặt Hiểu Thần, đột nhiên, cô
từng lưu luyến nhất chính hơi thở của anh, bây gườ lại khiến cho cô cảm
thấy ghê tởm, nghĩ chỉ muốn nôn mửa!
Cô tránh né, dùng sức đẩy
khuôn mặt anh ra, khàn giọng kêu, "Đừng đụng tôi! Đừng đụng tôi! Tả Thần An! Anh để cho tôi cảm thấy ghê tởm!"
Đây là giọng nói của cô sao? Khô khốc, khàn khàn, chính cô cũng không thể nghe được. . . . . .
Lời của cô như tiếng sấm, nặng nề đánh vào lòng anh, cô dám nói anh ghê
tởm! Đây so với việc đánh anh một trận càng làm cho anh không chịu được
đau đớn. . . . . .
Buông lỏng tay ra, cô giống như trốn tránh ôn
dịch từ bên cạnh anh thoát đi, lại một lần nữa cuộn tròn người ngồi dưới đất, lạnh lùng mà cứng ngắc.
Anh không lưu loát nuốt xuống một
hơi, nuốt vào toàn bộ đau đớn, mở miệng khuyên cô, "Được, Heo Con, anh
không chạm vào em, đi ra ngoài ăn điểm tâm được không?"
Cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm sàn nhà, đối với lời nói của anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh biết, cô sẽ không để ý tới anh. . . . . .
Gọi bảo mẫu bưng bữa sáng đi vào, hoành thánh tản ra hương thơm ngò rí ấm
áp giống nhau mùi vị mẹ nấu lúc nhỏ, mùi thơm bay vào trong mũi của cô,
nước mắt của cô ồ ạt chảy xuống.
"Đừng khóc! Anh bón cho em ăn,
được không?" Anh bưng chén, dùng thìa sứ múc từng muỗng một, đặt ở khóe
miệng nhẹ nhàng thổi, cuối cùng, còn dùng môi của mình đụng một cái, thử nhiệt độ, cảm thấy thích hợp, mới đút tới bên miệng cô, một loạt động
tác nhanh chóng diễn ra, làm được thuần thục mà tự nhiên, làm cho người
ta không thể không hoài nghi anh là quen tay hay việc?
Cô thờ ơ mà nhìn, trong lòng không ngừng nổi lên chua xót.
Vì vậy, khi hoành thánh đút tới bên miệng cô, cô lần nữa cảm thấy giả dối
vô cùng, thống hận anh ân cần chu đáo như vậy, vậy sẽ nhắc nhở cô, anh
từng ở trước mặt Hiểu Thần, ở trước mặt rất nhiều những người phụ nữ
khác, cũng làm qua như vậy!
Nhất thời phẫn hận, cô quay mặt, dùng sức hất văng cánh tay của anh ra.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, chén rơi trên mặt đất vỡ tan, mà trong chén
nước súp cùng hoành thánh nóng hổi, toàn bộ bắn vào trên người anh.
Rất nóng. . . . . .
Trong lòng cô một hồi cả kinh, nhưng lập tức lại buộc mình đè xuống cảm giác
áy náy, nói cho mình, không cần quan tâm! Không thể có lòng thương hại
đối với người như vậy! Cô phải hận anh, ghét anh, phải! Nhưng, cùng lúc
đó, cô cũng vừa phát hiện, trên tay anh, lưng cùng trên cánh tay là
những dấu vết do tối hôm qua cô đạp bị thương, còn có vết máu trên trán
anh, những thứ này nếu như là một vòng hành hạ, để cho cô phân không rõ
tim của mình, là vì sao đau đớn như vậy. . . . . .
Bảo mẫu nghe
âm thanh chén cị vỡ, vội vàng chạy vào, nhìn trong phòng một màn này,
ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không biết nên làm cái gì.
"Không có
việc gì, dì, ta bưng không vững, quuets dọn mảnh vụn đi, nấu món khác
đi, phu nhân không muốn ăn hoành thánh." Anh trấn định nói.
Anh
lại còn gọi cô "Phu nhân"! Cô căm hận cách xưng hô này, trong lòng đối
với nó phản cảm giống như thủy triều cuồn cuộn, nhưng là, cô lại cự
tuyệt cùng anh nhiều lời, chỉ là thẩn thờ nhìn về phía trước, giống như ở trong mắt cô, cái gì cũng không có phát sinh. . . . . . .
Thời
điểm bảo mẫu dọn dẹp mảnh sứ vỡ, anh đi phòng tắm tẩy rửa nước canh trên người, sau đó ra ngoài, phát hiện cô không nói tiếng nào vẫn ngồi dưới
đất, than nhẹ một tiếng, "Heo Con, em có thể đánh anh, có thể mắng anh,
giống như ngày hôm qua đá anh, như thế nào cũng được, nhưng là không cần hành hạ mình, muốn ăn cái gì? Nói dì nấu cho em?"
Cô vẫn là trầm mặc. . . . . .
"Vậy anh nói dì làm mì sốt tương, được không?" Anh làm chủ, hơn nữa còn giúp cô lấy chậu nước ấm tới, đặt ở trước mặt cô, "Em không phải không muốn
anh đụng em sao, vậy thì tự mình rửa mặt?"
Cô bất động, không nói không rằng.
"Vậy anh gọi Sa Lâm đưa Hạ Hiểu Thần tới đây!" Anh lấy điện thoại di động ra.
Những lời này điểm trúng chỗ yếu của cô, Hạ Hiểu Thần tới đây làm gì? ! Hiểu
Thần đến bây giờ vẫn chưa hay biết bất kỳ điều gì, chỉ là ngây ngốc yêu
anh, cô không cần Hiểu Thần biết người cô ấy yêu cùng với chị gái mình
có quan hệ không minh bạch!
"Không cho phép! Không cho phép tổn
thương Hiểu Thần!" Cô lại lần nữa trở về thói quen một lòng che chở em
gái bảo bối của mình, giống như khi còn bé, có nam sinh khi dễ Hiểu
Thần, cô thậm chí sẽ đứng ra cùng nam sinh kia đánh nhau một trận.
"Vậy em liền ngoan một chút, nên làm gì thì làm cái đó, rửa mặt, sau đó đi
ra ngoài ăn điểm tâm, nếu không, anh khuyên không được em, chỉ có thể để cho em gái em tới khuyên em thôi!" Anh bây giờ thật sự không nghĩ ra
biện pháp nào khác để thuyết phục cô, có lẽ, chỉ có khi nào nhắc tới
Hiểu Thần cô mới có phản ứng, nếu không, cô ở trước mặt anh giống như
một khúc gỗ.
Cô cắn chặt răng, vì anh "Hèn hạ" mà tức giận, nhưng là, lại để ý việc bảo vệ Hiểu Thần ở trong lòng, đứng lên, không biết
phát tiết nổi khổ ở trong lòng như thế nào, một cước đá cước đá bay chậu nước nóng anh bưng tới, sải bước vào phòng tắm, sau lưng, nước nóng
chảy đầy đất, trên mặt của anh hiện lên một nụ cười khổ, nhưng rốt cuộc
cũng thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
Từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo sạch, đưa vào trong phòng tắm cho cô, "Em tắm đi, anh ở phòng ăn chờ em."
Thấy cô không có nhận, liền nhẹ nhàng để xuống, còn anh ra khỏi phòng ngủ trước. Anh biết, lần này, cô sẽ nghe lời. . . . . .
Cô ở trong phòng tắm ước chừng giằng co hơn nửa giờ mới ra ngoài, rửa mặt, thay quần áo, tóc cũng chải lại chỉnh tề, toàn thân tất cả đều là hương thơm Molly, nhìn anh cô từng bước bước qua, đây là co gái anh tha thiết ước mơ, tuy nhiên vừa quen thuộc lại xa lạ.
Ánh mắt của cô sưng đỏ, rõ ràng nhận thấy cô đã khóc một đêm. Mí mắt rủ thấp xuống, thủy chung cũng không có nhìn anh một cái.
Trong lòng anh từng giọt tí tách rơi xuống, ưu thương như mưa tuôn rơi. Có
phải hay không, cô sẽ không dùng ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn anh
nữa?
Cô nhẹ nhàng ngồi đối diện anh, dì giúp việc bưng mì sốt
tương lên, đặt trước mặt cô, mì sốt tương sắc màu đẹp đẽ, mùi thơm mê
người, lại không gợi dậy nổi nửa điểm muốn ăn của cô.
Anh ôn hòa mà cười, "Ăn đi, ăn xong Sa Lâm tới đón em đi làm."
Đi làm, tan việc, ăn cơm, cùng anh một chỗ xem ti vi. Đây là thời gian
ngắn ngủi cô cô trôi qua trong hạnh phúc, cũng là ước mơ lớn nhất của cô là có cuộc sống bình thản, chỉ là, chẳng lẽ anh cho là đến hôm nay, tất cả còn có thể như trước kia sao?
Cô dùng đũa chọt chọt sợi mì,
chần chừ trong chốc lát, vẫn là không có nói quyết định của cô cho anh
biết. Bắt đầu từ tối hôm qua, cô cùng anh đã không có bất kỳ liên quan
gì nữa, còn cần thiết phải nói mọi chuyện cho anh biết sao?
Ăn
vài miếng mì, cũng không còn khẩu vị nữa, ánh mắt cô nhìn chung quanh
một vòng, cũng không có tìm được túi sách của cô, cũng không tìm thấy
điện thoại di động, vốn muốn hỏi anh, điện thoại di động của cô ở đâu,
cô muốn gọi điện thoại, nhưng là lời đến khóe miệng, lại thôi, thôi, cái điện thoại di động đó vốn cũng không phải là của cô, còn cái số kia,
1499, cô càng không muốn lại dùng tiếp. . . . . .
Buông chén đũa
xuống đi tới phòng khách bên cạnh ngồi xuống, muốn gọi điện thoại cho Kỷ Tử Ngang, tuy nhiên cô không nhớ nổi mã số, nhớ được, chỉ có Hứa Tiểu
Soái , vì vậy, gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Soái, "Tiểu Soái. . . . . ."
"Hả? Hạ Hạ?" Hứa Tiểu Soái giọng nói vẫn còn ngái ngủ, chắc là vẫn còn chưa có rời giường.
"Rất xin lỗi sớm như vậy đã đánh thức anh. . . . . ." Tối hôm qua ồn ào, cô
cùng Hứa Tiểu Soái nói chuyện giọng nói cũng trở nên khách sáo.
Đầu kia Hứa Tiểu Soái dần dần thanh tỉnh, mắng cô, "Em uống lộn thuốc sao? Cùng anh khách khí như vậy?"
". . . . . ." Cô đột nhiên cảm thấy rất khó mở miệng, một khi cô nói ra,
Hứa Tiểu Soái nhất định sẽ không từ bỏ ý định, quyết tâm hỏi cho đến
cùng, nhưng là, Hứa Tiểu Soái chính là người thân duy nhất của cô ở Bắc
Kinh, muốn quyết định cái gì, nói như thế nào cũng muốn thông báo với
anh một tiếng , cứ như vậy biến mất, hắn sẽ khổ sở, cho nên, dù có khó
khăn cô vẫn phải nói, "Tiểu Soái. . . . . . Có chuyện muốn nhờ anh. . . . . ."
"Chuyện gì? Lão phật gia, có chuyện ngài cứ phân phó là tốt rồi! Nói gì mà nhờ vả, có để cho anh lên núi đao xuống biển lửa anh
cũng không cảm thấy phiền!"
"Tiểu Soái. . . . . . Làm phiền anh. . . . . . Nói với Kỷ Tử Ngang một tiếng. . . . . . Nói em. . . . . .
Không làm nữa. . . . . .Em muốn từ chức. . . . . ." Cô lắp ba lắp bắp,
rốt cuộc nói xong rồi.
"Cái gì? !" Hai người đồng thời bị chấn
động, một là trong điện thoại Hứa Tiểu Soái, một là trong phòng ăn Tả
Thần An, đang dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, ánh mắt ấy làm cho lông
tơ trên người cô dựng lên. . . . . .
"Được rồi tại sao muốn từ chức?" Hứa Tiểu Soái kinh ngạc hỏi.
Cô cũng biết anh sẽ hỏi như thế, trong lòng đã nghĩ xong nên trả lời như
thế nào, "Tiểu Soái, mẹ em gần đây thân thể không tốt lắm, em muốn trở
về nhìn bà một chút. . . . . ." Cô không nói được nữa, che ống nghe lại, nghẹn ngào.
"Xem một chút thì xin nghỉ! Làm gì phải từ chức? !"
Không nghĩ Hứa Tiểu Soái sẽ có phản ứng như thế, không muốn giải thích thêm
nhiều hơn, lại nói, cô sợ chính mình sẽ khóc lên, ngừng một lúc lâu, mới không yên tâm lại nói, "Tiểu Soái, lúc em không ở đây, giúp em chăm sóc Hiểu Thần thật tốt. . . . . ."
". . . . . . Có ý gì! Thế nào cảm giác giống như những lời trăn trối vậy! Anh nói Hạ Hạ, em không phải là muốn. . . . . ." Hứa Tiểu Soái nhạy cảm đã nhận ra cái gì, hiểu lầm ,
rồi lại không dám dễ dàng nói ra "Có phải em muốn đi mà không trở lại
hay không" những lời này, chỉ nói "Hạ Hạ, có muốn anh cùng em trở về hay không. . . . . ."
Một câu cuối cùng, Hạ Vãn Lộ không có nghe,
bởi vì Tả Thần An xe lăn xe lăn như gió tới bên cạnh cô, một tay cướp
điện thoại của cô, đúng lúc nghe thấy "Có muốn anh cùng em trở về hay
không?"
Anh nhướng mày, lập tức trả lời, "Không cần, tôi sẽ theo cô ấy trở về!"
"Tả Thần An?" Hứa Tiểu Soái nghe ra giọng nói của anh.
"Là tôi! Còn nữa, cô ấy muốn từ chức là quyết định của tôi, tôi không muốn
cô ấy khổ cực như vậy, tôi cs thể nuôi nổi cô ấy!" Anh nhanh chóng nói
xong, cho Hứa Tiểu Soái một cái lý do từ chức đầy sức thuyết phục nhất,
sau đó "Pằng" đem điện thoại cắt đứt.
Anh và cô, lại một lần nữa trái nghịch.
Cô mới đầu dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh, tại sao anh giành điện thoại
của cô? Tại sao cùng Hứa Tiểu Soái nói chuyện như vậy? Lại tại sao vào
lúc này còn nói nuôi hay không nuôi nổi cô? Nhưng là, phẫn hận trong
chốc lát sau, lại lạnh lùng, thôi, dù sao là muốn đi, anh thích nói như
thế nào liền nói như thế thôi. . . . . .
"Nói cho anh biết tại sao muốn từ chức? Mẹ em thật sự thân thể không tốt?" Khí thế của anh hùng hổ ép hỏi.
Cô nhàn nhạt hất cằm lên, ánh mắt rủ thấp xuống, không lên tiếng, tại sao anh lại quan tâm chuyện của cô?
"Em thật sự dự định không trở lại nữa sao?" Anh lúc nói lời này, giọng nói
cũng run rẩy, giống nhau anh đau đớn đến lòng run rẩy. . . . . .
Cô trầm mặc.
Trầm mặc liền bày tỏ cam chịu sao?
Tim của anh, như gặp phải băng Bắc Cực, hung hăng đụng vào, sau đó, vỡ vụn, hóa thành ngàn mảnh băng vụn, đau đớn, lạnh như băng, tràn ngập thành
một vùng biển. . . . . .
Anh đang đau đớn trôi nổi trong đại
dương, bên tai chỉ có một giọng nói vọng về, Heo Con của anh muốn đi. . . . . . . .Heo Con của anh thật sự không cần anh. . . . . .
Trầm
mặc, tựa như một thế kỷ, anh mới từ nơi làm cho người ta hít thở không
thông sục sôi trong hô hấp đến một luồng không khí trong sạch, giọng
điệu trầm tĩnh, tâm vẫn như cũ đau đến không cách nào chịu đựng, anh
nghiêng đầu, để cho nước mắt ngưng trong hốc mắt từ từ chảy xuống.