“Thật muốn đi?” Anh khó khăn khô khốc từ trong cổ họng nặn ra những lời này.
Cô ngơ ngẩn, anh có ngụ ý gì? Chịu để cô đi về sao?
“Phải……” Cô trả lời phải thật cẩn thận.
Anh cắn chặt hàm răng, khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập đau đớn, “Được! Đã biết!”
Cứ như vậy? Đơn giản mà được thật nằm ngoài dự liệu của cô……
Nếu là như vậy, vậy sao tối hôm qua anh cần gì phải ở trên con đường lớn
dây dưa khổ sở với cô như vậy? Trên đầu lưỡi, đánh một vòng lợi, tựa hồ
có lời muốn nói, rồi lại như cái gì cũng không nói ra được……
Lúc này đây, là thật sự tạm biệt……
Nước mắt của cô, ở trong lòng im lặng chảy.
Nỗi thống khổ của anh, cô nhìn thấy được…… Nếu nói là ra đi mà không hề có
thương nhớ, đó chỉ có thể nói cô chưa bao giờ yêu qua……
Cái gọi là yêu quá sâu, hận thêm nặng, cô rốt cuộc cảm nhận được nó có tư vị gì……
“Hạ Vãn Lộ! Em điên rồi!” Tay của anh dùng sức kéo xe lăn bắt lấy cô, lộ ra ngoài mu bàn tay nổi đầy gân xanh, là những vết thương bị cô đạp trúng, vết máu càng thêm ghê sợ, khó coi.
Cô không dám nhìn lâu, dời
tầm mắt, đây là lần thứ mấy anh nói cô ngoan độc? Nếu là ngày trước, cô
còn có thể cảm thấy đau lòng, cô ra đi không từ giã đối với bọn họ khắc
sâu mà đối với tình yêu đơn thuần mà nói quả thật có chút tàn nhẫn quá,
nhưng mà hôm nay, là ai so với ai tàn nhẫn hơn?
Lại nghe giọng nói của anh lại vang lên, “Khi nào thì đi?”
Cô hơi trầm ngâm một chút, nhanh chóng nói, “Càng nhanh càng tốt! Ngày kia đi!”
Dùng thời gian một ngày đem những chuyện bên này ở Bắc Kinh xử lý tốt, ngày mốt lên đường về nhà, như vậy, là an bài tốt nhất……
“Hiểu rồi! Anh sẽ cho Sa Lâm đặt vé máy bay vào ngày kia cho em, đi Hàng
Châu, đúng không?” Anh cũng không có nhìn cô, ngưng mắt nhìn trên vách
tường, trên vách tường cũng không có vật gì.
“Không cần, em tự mua vé xe lửa đi……”
“Cứ quyết định như vậy! Ngày kia đi máy bay đến Hàng Châu!” Anh di chuyển xe lăn, vào phòng khách gọi điện cho Sa Lâm.
Cô không kiên trì nữa, mệt mỏi, thôi, không cãi lại, tùy tiện đi, chỉ cần có thể thuận lợi rời đi, thế nào cũng được……
Rốt cuộc, đã giải thoát hoàn toàn rồi sao……
Cô tựa người vào trên ghế salon, ngẩn đầu lên, cả người thanh tỉnh lại, mệt mỏi, từng chút từng chút bao phủ lấy cô.
Suốt một đêm này, cô quá mệt mỏi, đấu tranh với chính mình, đấu tranh với
anh, đấu tranh với chuyện cũ, cô đã tiêu hao hết tất cả năng lượng. Bây
giờ, cô rốt cuộc đã có thể giải thoát, mặc dù lần giải thoát này tựa như ve sầu thoát xác đau đớn vô ngần, nhưng mà rốt cuộc vẫn là có được bình minh sau đêm đen tối, đợi đến ngày phá kén thành bướm, cô sẽ như được
trọng sinh lần nữa, sẽ quên đi tất cả, sẽ có hơi thở tự do. Khát khao
này, để cho cô khôi phục lại bản tính mạnh mẽ, cứng rắn, nhắm mắt lại,
thở phào một hơi……
Cho nên, khi anh nói chuyện xong trở lại, cô đã ngủ rồi, trên lông mi còn vương vấn vài giọt nước mắt……
Anh lấy tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô, như cũ không làm kinh
động đến cô, canh giữ bên người cô thật lâu, mặc dù anh cũng cả đêm
không ngủ, mặc dù anh cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng anh lại chỉ
muốn trông chừng cô như thế, nếu như có thể như vậy đến vĩnh viễn, thật
tốt quá……
Anh quên mất mình còn chưa kịp ăn điểm tâm, quên luôn
bữa ăn trưa cũng đã qua, một giấc ngủ này cô ngủ đã bao lâu, anh cũng
ngây ngốc ở một bên nhìn cô bấy lâu.
Trong lúc đó, dì giúp việc
đã tới gọi anh ăn cơm hai lần, còn chưa kịp mở miệng, liền bị anh giơ
tay ngăn lại. Anh sợ sẽ đánh thức Hạ Vãn Lộ, cũng đánh thức anh len lén
đưa mắt nhìn, cô chỉ có lúc đang ngủ mới thật ngoan như vậy, để cho anh
nhìn ngắm, để cho anh lại gần, để cho anh có thể thưởng thức từng vẻ mặt trong giấc mộng của cô.
Trong mộng cô cũng giận anh sao? Tại sao ngủ thiếp đi mà chân mày vẫn cứ nhíu chặt?
Nhất định là……
Cô hận anh, oán anh, cho nên mới có thể ở trong mộng mà nước mắt vẫn chảy xuống……
Anh để tay lên má cô, vì vậy, những giọt nước mắt kia từng giọt từng giọt
rơi toàn bộ vào trong lòng bàn tay anh. Dần dần, càng để lâu càng nhiều, lại hội tụ lại thành một vốc nhỏ……
Thuận tay anh cầm lấy cái ly trên khay trà, đem nước mắt vừa thu lấy nhỏ vào trong ly. Anh đã từng
thề, không bao giờ làm cho cô rơi lệ, không bao giờ làm cho cô khổ sở
lần nữa, nhưng mà anh đã làm thế nào, tại sao lại làm cho cô tổn thương?
Cô đến tột cùng đã tan nát cõi lòng đến cỡ nào, mới có thể ở trong mộng vẫn cứ thút thít khóc? Vẫn một mực rơi lệ?
Anh cứ nhận một giọt lại một giọt, lại một giọt một giọt làm chúng chảy vào trong ly, vậy mà đã nhận được non nửa ly……
Anh giơ ly thủy tinh, trong ly nước mắt chiết xạ ra lưu quang như lửa, anh mới biết, mặt trời đã về tây, giờ đã là hoàng hôn……
Phải như thế nào, mới có thể đem nước mắt cô phong ấn (đóng lại), từ đó sẽ không còn khóc nữa?
Bên trong cái khay trên bàn trà là bữa ăn sáng và bữa trưa mà dì giúp việc
đã làm cho anh, cũng chưa hề được đụng tới, dì giúp việc thở dài, lặng
lẽ lấy đem đi.
Chạng vạng tối, nếu là thường ngày, dì giúp việc
phải trở về, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, bà có chút không
an lòng……
“Tả tiên sinh……” Bà lấy dũng khí tới gọi anh.
Anh dời tầm mắt từ ảo ảnh trong ly thủy tinh, nhìn đồng hồ, gật đầu nói, “Cần phải trở về sao? Đi đi!”
Bà cũng không phải có ý này, xoa xoa đôi bàn tay nói, “Tả tiên sinh, cậu
cùng phu nhân hai người cũng một ngày không có ăn gì rồi, coi như cậu
không ăn, phu nhân thân thể cũng không thể chịu nổi mà, còn là…… Đem phu nhân đánh thức rồi cùng nhau ăn chút gì đó đi?”
Phải nha! Anh như thế nào lại không để ý tới……
Không khỏi nổi giận với chính mình, anh có thể không ăn không uống, nhưng mà không thể để cô cứ như vậy mà ngủ đi!
Vì vậy để xuống ly thủy tinh, nhẹ nhàng gọi cô, “Heo con, Heo con? Tỉnh dậy, Heo con!”
Cô ngủ rất sau, thân thể thoáng cựa cựa, lại tiếp tục ngủ say.
Anh gọi cô hai tiếng, vẫn là không có phản ứng, vì vậy đến gần cô, vươn cánh tay, ôm cô để lên trên đùi mình.
Cô khi đang ngủ, thân thể mềm mại, một khắc kia, anh cảm thấy cô giống như Y Thần, cũng giống như vậy ngoan ngoãn ở trong lòng anh mà ngủ thiếp
đi, thân thể mềm mại lại ấm áp……
Anh có chút hối hận, nếu như mà biết được khó có thể đem cô đánh thức, anh nên sớm ôm cô rồi……
“Tả tiên sinh, cần giúp một tay không?” Dì giúp việc nhỏ giọng hỏi.
“Vâng!” Anh gật đầu một cái, “Đẩy con ra cửa, cám ơn.”
“Thật là không ăn cơm sao?” Dì giúp việc đã làm cơm tối xong rồi, toàn bộ đều đã để trên bàn cơm.
Anh nhìn một cái, “Hôm nay con đem cô ấy ra ngoài ăn, phiền cô trông nhà
giúp con mấy giờ nhé, con sẽ tính thêm tiền lương cho dì!”
Dì
giúp việc liên tục lắc đầu, “Không cần phải như vậy đâu tiên sinh, cậu
cho tôi tiền lương rất cao rồi, tiên sinh và phu nhân người nào cũng
tốt, dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, làm sao có thể để
cho cậu tính thêm tiền lương đây?”
Tả Thần An khẽ mỉm cười, cũng không nói cái gì, chỉ nói, “Đẩy con ra ngoài cửa đi!”
“Đi đâu? Tả tiên sinh?”
“Đi trạm xe lửa!”
Vĩnh viễn vẫn nhớ tới lần đó ầm ĩ với một cô gái, ở trước mặt anh không phục hừ hừ, “Anh thổ sanh thổ trưởng (sinh ra lớn lên) là người Bắc Kinh thì thế nào? Anh đối với Bắc Kinh có thể biết như lòng bàn tay sao? Có một
nơi anh nhất định chưa có đến đấy!”
Lúc đó anh còn nói, “ Đừng nói với anh là toilet nữ nha, lúc anh còn nhỏ mẹ đã dẫn anh vào rồi!”
Cô cười vang, sau đó còn hùng dũng, khí phách hiên ngang nói, “Em không có ý định nói đến toilet nữ! Em nói trạm xe lửa! Anh đã đi xe điện ngầm
sao? Rất giỏi thiếu gia, Phú Nhị Đại!” (Phú Nhị Đại = gia đình giàu có
đời thứ hai)
Lại nói, anh thật đúng là, chưa từng đi qua xe điện ngầm……
Mặc dù ba ở nhà quản nghiêm, nhưng mà anh là con út trong nhà, được ông nội và mẹ cưng chiều, nếu như nói anh trai đã trải nghiệm cởi qua xe đạp đi xe điện ngầm, đến anh, hầu như đều là xe đón xe đưa……
Lúc ấy,
anh nắm tay của cô nói, “Em dẫn anh đi……” Anh muốn dung nhập vào cuộc
sống của cô, cho nên, cô trải qua, anh cũng mơ tưởng được trải qua……
Cứ như vậy một chàng trai trẻ đẹp ngồi trên xe lăn, ôm một cô gái, vừa ra
khỏi Vân Hồ đã gây nên sự chú ý đến những người khác, nhưng anh cũng
không ngại, cứ làm theo ý mình. Nhưng cô lại vì sự biến đổi nhiệt độ đột ngột cùng với hoàn cảnh không bình thường mà tỉnh lại, phát hiện mình
đang trong tình huống như thế này, thiếu chút nữa cho là tất cả đều đang là mộng, cái gì Hiểu Thần, cái gì ảnh chụp chung, cái gì ly tình nhân,
cái gì ở chung, đều là cơn ác mộng, mà nay từ trong mộng tỉnh lại, tất
cả vẫn đều như cũ……
Vậy mà, khi cô nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay anh thì liền tỉnh ngộ, hóa ra tất cả đều là thật, cũng không phải mộng……
Sau khi thanh tỉnh chuyện đầu tiên cô muốn chính là nhảy ra khỏi ngực anh,
nhưng, anh lại ôm thật chặt chết cũng không buông tay.
“Buông em ra! Nhiều người nhìn như vậy!” Cô dùng sức gỡ đầu ngón tay anh.
“Đồng ý với anh không được chạy loạn, anh liền thả em!” Anh dùng giọng nói uy hiếp.
Cô thầm than, dù sao cũng đi, chạy cái gì mà chạy? “Anh buông tay trước đã! Em đồng ý là được!”
Anh lúc này mới buông lỏng cô, nhưng mà vẫn như cũ dắt tay của cô, cuối cùng cũng không yên tâm.
Đứng trước cửa vào trạm xe lửa, cô dừng bước, “Muốn đi đâu?”
“Ăn cơm!” Anh đơn giản đáp lại.
“Em không đi!” Chân của cô đứng im tại chỗ.
“Bữa tối cuối cũng cũng không được sao?” Trong giọng nói của anh nồng đậm bi ai.
Bi ai này theo gió hoàng hôn, thổi vào trong phổi cô, lành lạnh đau.