Nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không có cách nào ngủ được.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu đổ mưa rơi tí tách, vào đêm Giang Nam, đứng bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, đây là một việc vô cùng tốt đẹp, nhưng trời
càng mưa càng lớn, từng giọt mưa rơi đánh vào mái hiên, đánh vào mặt
sông, đồng thời cũng đánh vào trong lòng cô, làm cho tâm tình cô loạn
như mớ bồng bông.
Dứt khoát rời giường, đẩy ra cửa sổ bằng gỗ,
gió sông mang theo hơi lạnh của mưa đập vào mặt, trên mặt như bị bao phủ bởi một tầng nước mưa, làm cả khuôn mặt mát lạnh, trong đầu tựa hồ
thanh tỉnh không ít.
Không biết người trong nhà cùng anh đang làm gì. . . . . .
Chẳng lẽ anh ngủ lại ở chỗ này? Việc này giống như là dẫn sói vào nhà vậy!
Trong tư tưởng cảm thấy, rốt cuộc không cách nào an tâm, cô mở cửa đi ra
ngoài, lại thấy năm người kia đều vây quanh bên cạnh máy tính xách tay
của Tả Thần An, không biết đang nhìn cái gì mà rất say sưa chăm chú, Thư Khai còn không ngừng tấm tắc khen ngợi.
Cô lặng lẽ đến gần, thì ra là bọn họ đang xem ảnh cưới của cô và Tả Thần An . . . . .
Thư Khai còn không biết sống chết mà đánh giá, "Này, đây thật là chị gái
sao? Xinh đẹp như vậy? Thế nào bình thường không nhìn ra?"
"Làm
sao sẽ không nhìn ra? Lộ Lộ cùng mẹ lúc còn trẻ dáng dấp giống nhau như
đúc. . . . . . Từ nhỏ hàng xóm đều nói cô là một mỹ nhân!" Chu Lan rất
là đắc ý, chọc cho Thư Đại Hưng cười ha ha.
"Vốn chính là như vậy mà!" Chu Lan rất bất mãn tiếng cười như vậy của chồng, cau mày cường điều.
"Mẹ, mẹ bây giờ cũng rất xinh đẹp!" Thư Khai không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng mẹ, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi đã chế nhạo chị hai như thế nào . . . . . .
Hạ Vãn Lộ chỉ kém tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi. . . . . .
Xong rồi! Cô hoàn toàn xong rồi!
Anh cư nhiên mang cả ảnh cưới đến, đây không phải là bằng chứng vững chắc
hướng người nhà cô công khai sao, quả thật bọn họ đang bàn về chuyện
cưới xin? Một lần xảy chân để hận nghìn đời, cô đời này việc làm sai lầm nhất chính là cùng anh đi chụp ảnh cưới. . . . . .
"Ai ai, đây là cái gì?" Thư Khai chợt chỉ vào màn hình máy vi tính hỏi, sau đó cười to, "Heo Con? Thật đúng là Heo Con!"
Cái gì nha?
Cô nhón chân lên nhìn kỹ, hoàn toàn choáng váng. . . . . .
Đó là ngày thường lúc anh nhàm chán, hay dùng máy ảnh chụp lại cuộc sống
của cô ở Vân Hồ, ghép thành một đoạn phim, thỉnh thoảng có cảnh cô xuống bếp giơ cái xẻng muốn đánh anh, có khi cô ở ban công tưới hoa, có lúc
là cảnh hai người ôm nhau tựa vào trên ghế sa lon xem ti vi “tự sướng”,
thậm chí, còn có dáng vẻ của cô lúc ngủ. . . . . .
Ghê tởm hơn chính là, anh cư nhiên lấy hình cô ngủ say ghép vào mũi heo con trên lỗ mũi của cô. . . . . .
Hơn nữa đoạn phim vào đúng lúc này dừng hình ảnh, đoạn phim gọi là 《 Cuộc sống hạnh phúc của Heo Con 》. . . . . .
"Anh rễ, đây là nhà của hai người ở Bắc Kinh sao?" Thư Khai vẫn còn nhỏ, lúc hỏi ánh mắt chứa đầy hâm mộ.
"Đúng vậy! Là nhà của anh và Lộ, em lần sau đến Bắc Kinh có thể tới này ở." Tả Thần An rất có phong thái của anh rễ. . . . . .
Cô cảm thấy cô có thể đào hố tự chôn mình thôi, những thứ này tỏ rõ cái
gì? Chứng minh cô đã cùng anh ở chung. . . . . . Cô còn có mặt mũi ở
trước mặt ba mẹ có chỗ đứng sao?
Loại tình huống này, cô không biết nên ứng phó như thế nào nữa. . . . . .
Cô ho khan một tiếng, mọi người rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của cô, toàn bộ quay đầu lại, Tả Thần An lên tiếng trước tiên, đưa máy tính xách tay cho Sa Lâm bên cạnh, đưa tay tới nắm lấy bàn tay của cô, "Thức dậy làm
gì? Không phải muốn nghỉ ngơi sao?"
Hừ, cô mà nghỉ ngơi nữa không đi xuống, không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa, nếu như không phải ở
trước mặt ba mẹ, cô thật sẽ xông lên đập nát máy tính xách tay của anh!
"Nếu đã dậy, vậy uống thuốc đi!" Anh vẫn dịu dàng như cũ.
Chu Lan vội vàng rót ly nước ấm tới, Tả Thần An đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói, "Mẹ, cảm ơn."
Gương mặt dịu dàng săn sóc kia, bất luận ai nhìn vào cũng sẽ lộ vẻ ngưỡng mộ, Thư Khai thẳng thắn, "Anh rễ, anh quá quan tâm chị rồi! Phụ nữ nếu quá
chiều chuộng, sẽ dễ nhảy lên đầu lên cổ anh nha!"
"Thư Khai, chị
với em là kẻ thù sao? !" Em trai này, có phải não bị chập mạch rồi hay
không, còn khuyến khích người ngoài dạy dỗ chị của mình sao?
Thư Khai cười ha ha, "Em nói giỡn thôi, đừng nóng giận. . . . . . Đừng nóng giận. . . . . ."
Tả Thần An cười khẽ, "Chiều chuộng cũng là một loại hạnh phúc, Thư Khai,
sau này nếu em gặp phải một người giống như chị em em sẽ biết, chị em
đáng giá để cho anh nuông chiều!"
Cô xì mũi coi thường, không nên dùng những lời ngon tiếng ngọt này tới dụ dỗ người nhà cô! Làm bộ! Anh
thời điểm chiều chuộng những nữ minh tinh kia cũng như vậy sao? Còn có
Hiểu Thần! Cũng là dịu dàng như thế sao? Nhớ tới những thứ này, trong
lòng cô hoảng sợ, tức giận nói, "Tả tiên sinh, sắc trời không còn sớm,
anh nếu không về Hàng Châu sợ sẽ không còn kịp!"
"Thần An trễ như thế còn phải chạy về Hàng Châu sao?" Thư Đại Hưng kỳ quái hỏi.
Hạ Vãn Lộ thấy ba đã có tính toán giữ anh lại, vội nói, "Đúng vậy, ba, anh ta có khu nhà cấp cao ở Hàng Châu! Anh ta người này, có bệnh thích sạch sẽ, địa phương nhỏ này của chúng ta chỉ có phòng cũ, sợ sẽ làm ảnh
hưởng tấm thân cao quý Tả Tam Thiếu!"
Thư Đại Hưng có chút hơi
say rồi, cũng không suy nghĩ trong này quan hệ không bình thường, chỉ mơ mơ màng màng nói, "Ba xem Thần An không phải loại người như thế. . . . . ."
"Ba, Lộ Lộ vẫn còn giận con, cố ý không quan tâm con!" Tả Thần An cười khổ.
"Ba đã nói rồi!" Thư Đại Hưng cười ha ha, "Mưa lớn như vậy, về Hàng Châu
cũng rất không an toàn, đứa nhỏ này, thật không hiểu chuyện! Thần An,
con đừng để ở trong lòng."
Tả Thần An mỉm cười nhìn cô một cái,
mới nói, "Ba, con làm sao sẽ để ở trong lòng? Cũng do con quá nuông
chiều cô ấy mà ra! Con thích chính là tính tình thẳng thắn của cô ấy như vậy, đầu năm nay cô gái như thế rất hiếm gặp! Được rồi, tới đây, uống
thuốc đi."
Một câu này chính là nói với cô.
Cô hai mắt nhìn nơi khác, ngụ ý chính là, anh mà không đi cô cũng liền không uống thuốc!
Cuối cùng, là anh thỏa hiệp, "Được được được, chỉ cần em vui vẻ, uống thuốc anh liền rời đi, được không?"
Cô lúc này mới đi tới, từ trong tay anh đoạt lấy thuốc cùng nước, một ngụm liền nuốt vào, sau đó để cái ly xuống, mở cửa ra, cũng không muốn nói
lời nói, ý bảo anh đi.
Cửa vừa mới mở ra, mưa liền tạt thẳng vào
trong nhà, cô đứng thẳng tắp ở trước cửa, không có thay đổi quyết tâm
muốn đuổi anh đi.
Sắc mặt anh bỗng chốc khó coi, sau đó khẽ thở
dài, đối với Thư Đại Hưng cùng Chu Lan nói, "Vậy. . . . . . Ba, mẹ, con
tới khách sạn trước, ngày mai lại tới."
Chu Lan thấy thế, đẩy Hạ
Vãn Lộ ra, vội vàng đóng cửa lại, "Được rồi được rồi, đừng làm rộn nữa,
mưa lớn như vậy mà đi ra ngoài, chẳng khác nào mới có một người vừa mới
khỏi bệnh lại muốn một người nữa mắc bệnh, như vậy đi, nhà chúng ta cũng nhỏ, chỉ cần Tả tiên sinh không ngại, liền cùng Sa tiên sinh ở phòng
của Thư Khai đi!"
"Cám ơn mẹ! Vậy Thư Khai ở đâu?" Tả Thần An cũng không từ chối, đáp ứng.
"Em? Không cần lo lắng cho em! Em là người thích ngủ muộn, sau đó còn phải
đi ra ngoài ca hát nữa, không chừng liền hát là cả một đêm rồi, thuận
tiện còn phải tới nhà mấy đứa bạn! Đúng lúc, em cũng muốn nói với bọn họ chuyện Tế Hạ muốn tới xem chúng em biểu diễn, để cho bọn họ chuẩn bị
thật tốt!" Thần tượng ở gian phòng của mình, Thư Khai ngược lại rất là
vui vẻ.
Hạ Vãn Lộ không có nói cái gì nữa, biết tối nay có đuổi
anh cũng sẽ không đi, thật may là mẹ còn hiểu, không sắp xếp anh cùng cô ở chung một phòng, nếu không cô sắp điên mất rồi!
Vì vậy xoay
người, mặt lạnh trở về phòng, đem một phòng phiền phức bỏ lại, thật để
cho cô phải suy nghĩ thấu đáo, thôi, tất cả còn là đợi ngày mai rồi hãy
nói. . . . . . Ngày mai. . . . . .
Cô lại một lần nữa nằm xuống, cũng không lâu lắm, Chu Lan tới gõ cửa.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, Hạ Vãn Lộ vẫn cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, vẫn là Chu Lan hỏi trước, "Lộ Lộ, con cùng Tả tiên sinh kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
"Chúng con. . . . . . Thật không có gì, không phải anh ta đã nói cái gì chứ!"
"Chẳng lẽ ảnh cưới là giả hay sao? Con cùng cậu ấy ở chung một nhà cũng là
giả? Cậu ta vì cứu con mà bị thương đôi chân cũng là giả?" Chu Lan hỏi
liên tiếp.
"Mẹ. . . . . . Con. . . . . ." Cô thật không biết nên
nói như thế nào, mẹ nói mỗi một cái đều là thật. . . . . . Nhưng là, cô
có thể nói mọi chuyện xảy ra trước kia cho mẹ sao? Không, không thể, nói như vậy, mẹ sẽ thương tâm đến chết. . . . . .
"Con gái, Tả tiên sinh đó thật không đơn giản đi? Không phải là một người có gia thế tầm thường? !"
"Phải . . . . . Nhà anh ấy ở thành phố Bắc Kinh rất có tiếng tăm. . . . . ."
Chu Lan liền có chút tức giận, "Lộ Lộ, chẳng lẽ con cũng học những cô gái không nên thân kia bán tuổi thanh xuân của mình?"
"Không có! Mẹ! Con không có. . . . . ." Cô vội vàng giải thích, chỉ sợ mẹ tức giận huyết áp liền tăng cao.
Chu Lan lại suy nghĩ, "Nhìn cũng không giống. . . . . . Cậu ấy ngược lại
thật lòng muốn kết hôn với con. . . . . . Con gái, con nói thật cho mẹ,
các con không giống như là đôi tình nhân giận dỗi đơn giản như vậy, con
mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng không phải là cô gái tùy hứng, hai người các con rõ ràng là cậu ấy đuổi theo chặt chẽ, con lại chỉ muốn
trốn, con nói thật cho mẹ, con rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nếu như nói
con không thích cậu ấy, làm sao sẽ cùng cậu ấy đi chụp hình cưới? Như
thế nào lại cùng cậu ấy ở chung?"
Hạ Vãn Lộ nước mắt liên tục rơi xuống, tận lực lấy cớ thuyết phục mẹ, "Mẹ, không sai, con thích anh ấy, nhưng gia thế anh ấy như vậy, thật không phải thích hợp cho chúng ta
trèo cao, đừng nói con gả cho anh ấy phải trải qua một cuộc sống tràn
đầy gò bó còn bị ghét bỏ, lại nói cái chữ “gả” này thật không phải dễ
dàng như vậy, gia đình anh ấy đã sớm cho anh ấy đính hôn, một cô gái môn đăng hộ đối. . . . . ."
"Vậy sao? Nhưng mẹ lại nhìn thấy cậu ấy
đối với con ngược lại rất là nghiêm túc, cũng đối với con thật là tốt. . . . . ." Chu Lan hơi nhíu lông mày suy tư.